tranh nguyễn trung
CÒN ĐÂY NỢ NGƯỜI
Nợ tiền kiếp trả chưa xong
Thôi thì tôi trả cho chồng tôi vui
Nửa trăm năm trả một người
Nửa trăm năm trả cho người đến sau
Nghiệp tôi gieo tự kiếp nào
Hồn chưa siêu thoát làm sao luân hồi
Chân như còn quá xa xôi
Ngồi đây tôi đếm ngày rơi xuống mồ
Nửa đời nặng một túi thơ
Và lòng tự hỏi nợ đời nữa không .....?
<!>
NHỮNG CÂU HỎI MỘT CHIỀU PHAI NẮNG
Tôi hỏi gió, gió vội vàng bay mất
Tôi hỏi mây, mây tan hết về ngàn
Tôi hỏi con đường chiều xưa lạc dấu
Tôi hỏi mưa buồn mưa khóc cả trần gian
Tôi hỏi dung nhan một chiều phai nắng
Hỏi tàn tro còn khơi dậy lửa lòng
Hỏi trăm năm vô duyên lận đận
Hỏi con đò bến cũ có còn không
Tôi hỏi bóng trên bức tường căm lặng
Hỏi đêm sâu mộng mị có quay về
Hỏi rung động sau những ngày xa vắng
Hỏi vạn lần như lá cỏ ngô nghê
Tôi hỏi tôi từng chiều khánh tận
Hỏi linh hồn bờ giác có còn xa
Hỏi bến mê phù vân nào vương vấn
Hỏi u buồn.... một vết tích trầm kha
Hỏi những hoài nghi vẫn còn do dự
Hỏi những dấu hằn có vơi bớt ưu tư
Hỏi nhớ thương gõ lên từng con chữ
Hỏi tình yêu xuất phát bởi nhân từ....?
VIẾT CHO NGÀY 10 THÁNG 8
Em nghe lời tháng tám
Trong tiếng hót chim sâu
Một thoáng hương tóc muối
Để dành cho mai sau
Em nghe hồn son phấn
Ám từng thớ thịt da
Bao nhiêu là yêu dấu
Trên cánh tay lụa là
Em nghe chiều tháng tám
Gọi mây trắng về ngàn
Ai thắp dùm ngọn nến
Tiễn một ngày sắp sang
Em bây giờ tóc rối
Rơi xuống ngày gió cuồng
Trôi theo đời cơm áo
Lòng cầm tựa tuyết sương
Nguyễn thị Bạch Vân
(Bà Rịa, Vũng Tàu)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét