Thứ Năm, 6 tháng 10, 2022

Người Đàn Bà Phía Sau Những Chấn Song - Truyện Hoàng Chính



 

 

Đang chập chờn giấc ngủ, người đàn ông giật bắn người vì tiếng hét thất thanh. Anh mở choàng mắt. Âm thanh chát chúa ném vào bốn bức tường, làm rung cả khung tranh thiếu nữ trên vách. Anh nhận ra tiếng la của vợ.

Anh chống tay ngồi dậy, nghểnh cổ nhìn qua lưng dựa chiếc ghế dài anh đang nằm. Khung cửa chữ nhật tô hồng ánh đèn ngủ mờ ảo hiện ra nhập nhòe trước mắt anh. Và tiếng gào của vợ xoáy vào tai anh, “Đuổi nó đi!”

<!>

Anh đứng bật dậy, bước vội vào phòng ngủ. Mùi dầu nóng xoáy vào mũi anh.

Dưới ánh đèn hồng, người đàn bà vung tay giẫy dụa như đang cơn động kinh. Chăn gối nhàu nhò chung quanh. Một chiếc gối nằm lăn lóc dưới thảm. Tiếng gào thét của người đàn bà vang động cả căn phòng. “Không cho nó vào nhà này! Đuổi nó đi!”

Anh sựng lại bên cạnh giường, nhìn vợ đăm đăm. Khuôn mặt trắng hồng ánh đèn, tóc xõa bung mặt gối. Hai con mắt mở lớn. Miệng mấp máy, lưỡi thập thò, những chiếc răng lấp ló. Hai cánh tay vung lên khoảng trống trước mặt. Và giọng gào khản đục, “Đuổi nó đi! Không cho nó vào nhà này!”

Người đàn ông ngồi mém lên cạnh giường, vươn hai tay giữ chặt lấy hai cổ tay gầy, lạnh băng của vợ. Người đàn bà vùng vẫy. Âm thanh khản đặc rít qua những kẽ răng nghe lạnh người.

“Em ơi!” Người đàn ông nhỏ giọng. “Tỉnh dậy đi!”

Người đàn bà vẫn giẫy giụa, thân thể uốn cong trên mặt nệm, và miệng vẫn gào thét lạc giọng. Người đàn ông leo hẳn lên giường, chồm lên người vợ, cố dùng sức nặng thân thể mình đề kiềm chế cơn vùng vẫy hoảng loạn của vợ. Anh dùng hai chân kẹp lấy chân vợ, hai tay dằn hai cánh tay vợ xuống giường và đầu anh kềm chặt lấy ngực và vai của vợ. Những lò so dưới nệm giường cót két cọ vào nhau.

Cái mềm mại thân thể hâm hấp nóng của người đàn bà thấm nhanh qua người anh. Dù tiếng gào của vợ khao khao bên tai, trong thoáng giây anh vẫn thấy cảm giác ấm áp luồn vào da thịt. Hai thân thể úp vào nhau. Tư thế quá quen thuộc này, tưởng chừng đã quên, đã mất. Thân thể người nữ vặn vẹo dưới sức nặng thân thể người nam. Cảm giác xôn xao quấn lấy anh. Mùi dầu nóng xộc vào óc anh, át đi cái mùi gây gây của thịt da. Anh áp má lên miệng vợ để chặn bớt những tiếng kêu khản đặc.

“Đuổi nó đi, không cho nó vào nhà này!” Giọng của vợ anh khao khao.

Hơi thở vợ luồn vào tai, vào cổ anh. Cảm giác gờn gợn lan nhanh từ cổ qua sống lưng, và tản mát khắp châu thân khiến cơn thèm quen thuộc đang lấp ló chung quanh cũng vồ lấy anh. Lâu lắm rồi anh không nằm úp trên người của vợ như thế này. Lâu lắm không nghe tiếng thở, tiếng thì thào, tiếng rên rỉ luồn lách qua từng thớ thịt thân thể anh, lâu lắm không cảm nhận được cái gồ cao, mềm mại, bập bềnh của đôi vú no căng ngay dưới chỗ trái tim anh. Và lâu lắm không quấn quyện gối chăn, tung tóe chăn nệm. Cả đến những thanh giường lỏng ốc, những lò so sét rỉ đã lâu không còn rên rỉ đều nhịp trong khoảng tối màu hồng.

Sáu bảy tháng trời rồi thì phải; từ khi vợ anh ngã bệnh.

Thoang thoảng mùi mồ hôi hòa trong mùi dầu nóng làm người đàn ông hứng tình. Chợt một cơn ho nổ bung cái lồng ngực người đàn bà. Cơn thèm muốn trong người đàn ông tắt ngúm như ngọn đèn đứt bóng. Anh nghiêng đầu, úp mặt xuống gối, tránh cơn ho của vợ. Tiếng gào và tiếng những thanh giường cót két cọ vào nhau lơi dần rồi chìm hẳn vào cái im vắng của đêm. Người đàn ông buông lơi hai cánh tay.

Tàn cơn ho, hai mắt người đàn bà hé mở. Dường như chị nhận ra cái khối nặng nề đang đè trên thể mình là cái gã rất quen. Yêu lắm, thương lắm từ độ nào. Và bàn tay chị đưa lên chạm nhẹ vào má anh. Cử chị dịu dàng làm lòng người đàn ông mềm xuống.

“Ác mộng hở em?” Người đàn ông nhổm dậy, thì thào, và lướt bàn tay xuống ngực vợ.

Hai cánh tay người đàn bà đẩy vội người đàn ông ra.

“Thấy gì mà la hoảng dữ vậy?” Người đàn ông vừa chống tay ngồi dậy, vừa hỏi.

Mắt người đàn bà chớp nhanh. Dưới ánh đèn ngủ màu hồng, đôi mắt nhòe nhoẹt như những bệt màu trên bức tranh chưa hoàn tất. Người đàn ông kéo mảnh áo ngủ bị tốc lên trong cơn hoảng loạn của vợ xuống cho thẳng. Anh nuốt nước bọt, tiếc rẻ cơn thèm.

Người đàn bà đẩy tay anh ra. Anh nhìn vợ. Ánh đèn ngủ màu hồng loang loang trong mắt vợ.

Rồi anh nhận ra những giọt nước theo nhau lăn dài xuống một bên thái dương của vợ.

Anh đưa tay chùi nước mắt cho vợ, “Thôi ngủ lại đi.”

Và anh áp nhẹ lòng bàn tay lên một bên má của vợ. Cử chỉ ân cần còn sót lại sau những tháng ngày dài ngủ riêng. Vợ trong phòng ngủ. Chồng ngoài phòng khách, trên sofa.

Người đàn ông kéo tấm chăn mỏng lên tận cổ cho vợ rồi quay lưng. Anh vừa đưa tay khép cửa thì vợ anh la hoảng, “Đừng đóng cửa!”

Anh khép hờ cánh cửa. Vợ anh khản giọng, “Mở cửa.”

Cánh cửa được mở toang. Người đàn ông lầm lũi trở về chiếc sofa. Anh nằm xuống, kéo chăn lên tận cổ. Căn phòng nhá nhem bóng tối. Khoảng trần nhà xám. Vách tường trắng trong đêm cũng ngả màu xám tối. Đến cả bức tranh treo trên tường cũng tối ám. Người đàn bà ngồi sau những chấn song trong tranh đã chìm hẳn vào bóng đêm.

Trong phòng, vợ anh lại quặn mình với một tràng ho rát họng.

Chồng ngểnh cổ lên, hỏi, “Em uống thuốc ho không?”

Bên trong căn phòng ấm áp đèn hồng, người đàn bà vẫn cong người vật vã với cơn ho. Nệm giường nhún nhảy hòa nhịp. Những lò so rên rỉ. Người chồng nhổm dậy, bước nhanh về phía nhà vệ sinh. Anh mò mẫm trong bóng tối, lấy lọ thuốc ho.

Anh trở về phòng, với tay bật đèn. Ánh sáng tràn ngập căn phòng. Người vợ hét lên, “Tắt đèn đi, chói mắt.” Hai bàn tay gầy guộc bịt chặt hai con mắt.

Anh tắt đèn. Căn phòng chìm vào bóng tối nhoè nhoẹt của ngọn đèn ngủ màu hồng. Chờ cơn ho của vợ lắng xuống, anh đổ thuốc ra cái ly nhựa, đặt kề môi vợ. “Uống cho bớt ho mới ngủ được.” Anh nói, giọng dỗ dành.

Vợ hé mở hai cánh môi. Chất thuốc đen sậm chảy vào cổ họng. Chị cau mày nuốt xuống. Và khuôn mặt gầy gò chợt nhăn nhúm, “Đắng quá. Nước đâu?”

Người chồng với tay lấy chai nước trên chiếc bàn cạnh đầu giường, mở nắp, đưa cho vợ.

Cho vợ uống thuốc xong, anh lại đặt nhẹ bàn tay lên má vợ, “Ráng ngủ được chút nào hay chút ấy!”

Và lại kéo cái chăn mỏng lên tận cổ vợ, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, với tay khép cửa.

“Đừng đóng cửa.” Vợ anh la thất thanh.

Anh giật mình vội mở rộng cánh cửa trước khi bước ra ngoài. Anh thầm nghĩ vợ ốm đau nên khó tính. Anh thù ghét cơn bệnh. Trước kia cô ấy đâu có vậy. Ho khoằng khoặc cả đêm. Không ho thì rên hừ hự, mà đóng cửa lại thì không chịu. Anh nằm ngoài phòng khách mà phòng khách nối liền với phòng ngủ của hai người. Vợ không ngủ được anh cũng chập chờn thức, ngủ.

Người đàn ông nằm xuống sofa, kéo tấm chăn mỏng lên cổ. Giờ này làm sao ngủ lại. Anh nhìn người thiếu nữ trong bức tranh lờ mờ bóng tối. Bức tranh vẽ cô gái ngồi phía sau những chấn song cửa sổ. Cửa sổ hay phòng giam anh không biết nhưng đôi mắt thiếu nữ trong tranh có cái nhìn vô cùng lạ lẫm. Người ta bảo họa sĩ vẽ hai con mắt có hồn. Bức tranh này anh mua từ một phòng tranh nào đó lâu lắm rồi. Anh mua vì thích đôi mắt của người thiếu nữ. Trong bóng tối, đôi mắt ấy nhìn anh đăm đăm. Anh nhắm mắt, xoay người áp chiếc gối lên tai, cố dỗ giấc.

Buổi sáng, người đàn bà dậy muộn. Lượng thuốc ngủ đêm hôm trước khiến chị ngủ say và ngoài phòng khách người chồng cũng chợp mắt được ít nhiều.

Thức giấc, người đàn bà quên hết mọi chuyện.

Anh pha cà phê, nấu nước sôi pha cho vợ ly sữa, rồi ra phòng khách ngồi ngay trên chiếc sofa anh nằm đêm trước, nhấm nháp từng ngụm cà phê. Căn phòng trống trải. Những bình hoa để ở góc phòng, trên bệ lò sưởi và trên bàn đều đã phải dẹp đi bởi không có bàn tay chăm sóc của vợ, lũ hoa héo và chết dần hết. Vắng những bình hoa đủ sắc màu, phòng khách trở nên trần trụi, may mà còn bức tranh cô gái ngồi phía sau những chấn song cửa sổ. Cô gái có đôi mắt đẹp. Lúc thuyết phục để vợ đồng ý mua bức tranh, anh đã đem thơ Lưu Trọng Lư ra để làm mờ mắt chị. “Em ngồi trong song cửa, anh đứng tựa tường hoa, nhìn nhau mà lệ ứa, một ngày một cách xa.” Anh biết vợ yêu thơ. Nàng đã từng có một thời so vần, ghép chữ.

Buổi trưa cô em vợ lại thăm. Có những chuyện vợ anh chỉ xì xầm với em gái. Vì vậy, anh nhắn cô em sang thăm. Hy vọng tìm ra manh mối căn bệnh kỳ quái của vợ. Hai chị em đóng cửa phòng, rù rì đủ chuyện. Giọng của hai người lẫn vào nhau. Vợ anh đôi khi gào lên, phẫn nộ. Đến khi tiếng vợ anh đều đều như những lời tụng kinh thì anh không nén được cơn tò mò. Anh gõ cửa, nói vọng vào, “Có ai uống cà phê không?”

Vẫn âm thanh rỉ rả như tiếng tụng kinh của vợ. Anh đẩy hé cánh cửa. Cô em gái ngồi bên cạnh giường, tròn mắt nhìn anh. Vợ anh ngồi tận đầu giường, dựa lưng vào thành giường, nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt. Anh nghe tiếng vợ rì rầm.

“Tôi thấy rõ ràng con bé ấy gỡ những chấn song cửa sổ, thong thả chui vào phòng khách nhà tôi. Tôi thấy nó thảnh thơi tháo từng cúc chiếc áo dài nhung. Tôi thấy thịt da nó trắng muốt, đôi vú nó đầy vun. Nó len vào nằm sát bên chồng tôi, trên chiếc sofa chật chội. Và trời ơi, cái thằng chồng nhà tôi còn nằm xích vào trong để lấy chỗ cho con nhỏ ấy nằm.”

Cô em gái ra dấu cho anh bước ra ngoài. Anh trợn mắt, hết nhìn vợ lại nhìn cô em. Vợ anh ngồi sờ sờ ra đó nhưng trí óc chị ở tận nơi nào xa thẳm. Mắt đẫm lệ, khuôn mặt trắng bệch căng cứng như đang trong cơn đồng thiếp mê muội.

Giọng vợ anh vẫn đều đều, “Bức tranh ấy tôi đã phản đối ngay từ đầu, lúc ông ấy đem về nhà, treo lên vách tường phòng khách. Con bé có khuôn mặt trái xoan, có đôi mắt buồn. Lúc nó đứng cạnh cái sofa, nó nhìn chồng tôi bằng hai con mắt ấy, hai con mắt buồn đến loét cả ruột non ruột già. Và đôi môi dầy gợi dục. Nó cười, rồi nó trề môi, nghiêng đầu làm duyên.”

Cô em gái ghé sát vào tai anh, nói nhỏ, “Phải chị ấy đang nói về bức tranh ngoài phòng khách không anh?”

Người đàn ông ngỡ ngàng, suy nghĩ. Những nếp nhăn hằn trên vầng trán. Anh lắc đầu.

“Chị ấy loạn trí mất rồi!” Cô em gái nói. “Phải cho chị ấy vào bệnh viện đi thôi.”

Cô em ra về sau khi nhắc anh rể hai ba lần là đem chị đi khám tâm thần. Người đàn ông hứa và tiễn cô em vợ ra cửa.

Anh trở vào phòng, ngồi xuống cạnh giường. Những lò so kêu ken két. Tiếng réo gọi quen tai thuở nào. Anh nhìn vợ. Chị ngồi thẳng, lưng dựa thanh gỗ đầu giường, đầu ngả lên vách tường. Hai mắt nhắm hờ như đang chìm vào giấc ngủ ngày.

Bất chợt, chị mở mắt nhìn anh, thì thào, “Bỏ nó đi, anh à.”

Người đàn ông ngơ ngác, “Bỏ cái gì?” Vừa nói anh vừa đưa tay gỡ sợi tóc vướng trên môi vợ.

“Còn hỏi nữa. Anh mê nó lắm mà.” Vợ anh gằn giọng.

“Em nói ai?”

Người đàn bà vung tay, chỉ về phía bức tranh treo trên vách tường phòng khách, “Con quỷ cái đó đó!”
Anh xoay người nhìn ra phòng khách. Bức tranh cô gái ngồi bên song cửa. Những thanh sắt màu nâu xếp hàng chẻ dọc bức tranh thành nhiều ngăn nhỏ. Cô gái ngồi trong căn phòng đầy bóng tối sau lưng. Bức tranh không có gì đặc biệt ngoài đôi mắt của thiếu nữ.

Anh lẩm bẩm, “Bức tranh ấy có gì…”

“Tối nào nó cũng chui vào giường anh.”

Người đàn ông nhìn vợ đăm đăm. Anh không biết phải giải thích như thế nào với vợ. Không gian đặc lại trong căn phòng vuông vức. Mùi dầu gió cay nồng hai lỗ mũi. Anh cố tìm một câu gì đó nghe được. Anh thích tấm tranh này. Lúc mua anh đã phải đem những câu thơ ra để thuyết phục vợ. Ban đầu anh muốn treo trong phòng ngủ nhưng vợ không chịu, anh đành treo ngoài phòng khách.

“Để anh rao bán trên mạng.”

“Không rao bán gì hết,” Giọng người đàn bà cong cuốn, lạnh lùng. “Đốt nó đi.”

Người đàn ông phân trần, “Mình không thích nhưng biết đâu có nhiều người khác thích. Đốt làm chi cho uổng.”

Vợ anh trừng mắt nhìn anh. Hai hàm răng cô nghiến lại. Câu nói sin sít luồn qua những kẽ răng, “Tôi không muốn làm khổ người đàn bà khác.”

Người đàn ông không nói gì thêm. Anh yêu vợ. Nhưng anh thích bức tranh. Không phải họa sĩ nào cũng thả được cái hồn vào đôi mắt cô gái trong tranh. Đôi mắt đẹp như thế dễ gì tìm gặp.

Anh tìm kế hoãn binh, “Để anh hỏi thằng bạn có muốn lấy thì anh cho nó.”

“Tôi không muốn,” vợ anh gào lên.

Anh quay sang nhìn vợ, “Không muốn gì?”

Giọng vợ anh lạnh tanh, “Không muốn vợ anh ấy phải khổ như tôi.” Và bật khóc nức nở.

Anh ôm chầm lấy vợ, vỗ về, “Để anh bỏ thùng rác.”

Vợ khẽ đẩy anh ra và nhìn anh bằng ánh nhìn biết ơn nhòe nhoẹt nước mắt.

Anh lặng lẽ tháo bức tranh xuống, nhìn đôi mắt cô gái trong tranh thêm một lần, rồi lầm lũi bước ra sân, bỏ bức tranh bên lề đường, cho xe rác lấy đi.

Anh lủi thủi bước vào nhà. Đứng trong phòng khách, anh bần thần nhìn quanh. Căn phòng trống trải vì thiếu những bình hoa đủ sắc màu của vợ.

Anh ngước mắt nhìn chỗ của đôi mắt đẹp theo thói quen. Đôi mắt không còn. Bức tranh bị tháo xuống, để lại khoảng vuông màu sơn mới lờ mờ trên vách tường. Anh thở dài. Lòng trống rỗng.

Đêm hôm ấy người đàn bà vẫn hốt hoảng với ác mộng, và chị vẫn vung tay xua đuổi một hình bóng nào đó trong giấc chiêm bao. Vẫn tiếng gào thất thanh, “Đuổi nó đi. Đừng cho nó vào nhà mình!”

Người đàn ông vẫn đánh thức vợ bằng cách nằm đè lên người chị để chị không vùng vẫy, hai tay kèm cứng lấy hai cổ tay vợ và áp chặt má anh vào miệng chị để chặn bớt tiếng gào. Thân thể mềm mại của người đàn bà vặn vẹo dưới sức nặng thân thể anh. Những khoảng trũng, những vun đầy làm anh xốn xang, nhưng một cơn ho nổ tung lồng ngực vợ lôi anh ra khỏi cơn mê muội mốc meo. Dứt cơn ho, thân thể người đàn bà mềm nhũn. Anh kéo manh áo ngủ xuống, che kín lại một phần thân thể nhàu nhò, xanh xám vừa vạch ra trong cơn mê sảng.

Anh lại lấy thuốc ho cho vợ. Và chị lại ngủ mê mệt đến sáng.

Buổi sáng, vợ anh lại gọi cô em đến. Hai chị em đóng cửa phòng ngủ và rì rầm to nhỏ cả tiếng đồng hồ. Đến khi giọng vợ anh bùng lên thành tiếng hét lạc giọng thì cánh cửa bật mở. Cô em gái bước nhanh ra ngoài.

Cô nhìn thẳng vào hai con mắt ngơ ngác của anh, “Anh phải sơn tường phòng khách, anh à.”
Người đàn ông ngoái nhìn khoảng chữ nhật lờ mờ nơi khung tranh được tháo đi, ngần ngừ, “Mất công quá!”

“Mất công cái gì?” Giọng chát chúa của vợ anh luồn qua khe hở cánh cửa. “Đêm nào con đàn bà ấy cũng trèo qua cái khung kia, không còn những chấn song, nó chỉ việc trèo qua rồi rón rén vào phòng khách, lăn vào nằm bên anh trên cái sofa.” Chị gào lên, “Anh mê nó lắm phải không?”

Và chị bật khóc.

Cô em gái cao giọng, “Chị ơi, để anh ấy thuê thợ sơn.”

Người đàn ông cúi xuống gầm bàn, lôi ra tờ tạp chí tiếng Việt, cuống cuồng lật tìm. Và anh bấm số điện thoại, cố cao giọng để cho vợ nghe thấy. Anh nói đi nói lại cái câu, “Sơn cả bốn bức tường phòng khách.”

Lúc lấy hẹn xong, anh liếc thấy vợ lau nước mắt. Anh nhìn thân thể gầy gò của vợ. Thân hình ấy làm anh nhớ những hình hài Do Thái trong trại tập trung Quốc Xã. Vợ nhìn anh, sụt sùi, “Vào đây với em. Em vẫn yêu anh, yêu lắm anh biết không? Vào nằm bên em. Em phải là người nằm bên anh chứ không phải người đàn bà nào khác.”

Cô em gái vội vã chào hai người, và biến nhanh khỏi khung cửa. Nhưng trước khi bước xuống bậc thềm, cô còn thì thào với anh, “Chiều chị ấy một lần đi anh.” Hai mắt cô chớp nhanh, giọng cô rạn vỡ, “Chị ấy còn sống được bao lâu nữa đâu!”

Sau đám tang của vợ, chồng đem hũ tro về để đầu giường nhưng anh vẫn ngủ ngoài phòng khách. Và vợ anh về với anh hàng đêm. Anh nghĩ thế. Trong những giấc chiêm bao. Những ly rượu uống một mình, trong phòng khách, trên chiếc sofa. Cơn say quấn quýu những chiêm bao nhăng nhít. Người đàn bà quấn lấy anh. Tiếng thì thầm thổi nóng vành tai. Em vẫn yêu anh, yêu lắm, anh biết không. Những thức giấc bàng hoàng. Mệt đuối người. Anh nghĩ linh hồn vợ còn lưu luyến cõi trần nên vẫn còn lẩn quẩn bên anh.

Cho đến một hôm bừng tỉnh ngay giữa giấc chiêm bao vì tiếng động của cái ly thủy tinh bị vỡ. Và anh thấy bóng người đàn bà kéo vội chiếc áo dài vắt ngang vai, che một nửa cái thân hình trắng muốt, trèo nhanh qua cái khung lờ mờ nơi treo bức tranh ngày trước, biến vào vách tường. Anh trợn tròn con mắt nhìn theo. Cái ly bị người đàn bà ấy trong cơn mê đắm duỗi chân, gạt xuống đất. Anh nhớ rõ ràng cái ly đêm hôm trước anh uống chút rượu để dỗ giấc, và kéo cái bàn vào sát cạnh sofa, để dễ với tới ly rượu.

Anh nhận ra là người đàn bà vẫn lảng vảng trong những giấc chiêm bao anh mấy hôm nay không phải là vợ mình như anh vẫn tưởng. Và anh tin những gì vợ anh nói trước đây không phải là mê sảng.

Buổi sáng, anh gọi điện thoại cho người thợ sơn hủy bỏ cái hẹn.

Khung chữ nhật lờ mờ trên vách tường chẳng việc gì phải xóa đi.

 

Tháng 09, 2022

Hoàng Chính

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...