Thứ Năm, 17 tháng 11, 2022

Quan xã (2) - Truyện Trần Yên Hòa

 Thật ra thì làm đĩ có gì đáng khinh?

 

Phương Nam trở về nhà trong nỗi xao xác của người biết mình vừa để lộ ra cái lổ hổng tan hoang của cuộc sống. Cái lổ hổng đó nàng cố giữ để che mắt mọi người. Phan đi cải tạo năm thứ ba thì nàng không chịu nổi cái nổi dằng xé của xác thịt cùng những nhục cảm khoái lạc mà nàng đã hưởng cùng Phan trong những ngày tháng chồng vợ. Bây giờ thì ngày tháng đó đã hết, Phan đang ở một nơi xa có những cuốn hàng rào kẽm gai che lấp. Tình thương yêu, nhung nhớ, khát khao cũng theo ngày tháng vơi đi với nổi khổ chất chồng trên đôi vai nặng trĩu. Nàng từ bỏ thành phố xô bồ lên đây theo lời kêu gọi của ủy ban nhân dân phường, ký giấy xung phong đi kinh tế mới thì chồng sẽ được về sớm.

<!>

 

Đến khi dắt díu hai con đến đây, bước xuống khỏi chiếc xe tải chuyên chở đám dân đi kinh tế mới, thì nàng mới thấy hởi ôi. Vùng đất hoang vu rừng tiếp rừng, núi tiếp núi, nàng không cầm nổi cái rựa, cầm nổi cái hái, thì làm sao nàng làm được công việc nông tang. Nàng tách hẳn ra khỏi đám những người “vợ sĩ quan ngụy”, nàng không muốn đám người đó nhìn xoi mói vào cuộc sống nàng, nàng cố xin được ở ngoài mặt tiền đường để buôn bán. Nhờ nước mắt của nàng ràn rụa trước mặt ông Chánh, chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân, nàng được chấp thuận.

Với căn nhà mặt tiền đường ngoài lô 2, Phương Nam mở một quán nhỏ, bán cà phê và một ít đồ gia dụng như mì gói, bột ngọt, tôm khô. …Mới đầu thì những người đến nơi đây là khách trong thôn, trong xã, dần dần, khách là tài xế và lơ xe be, nàng âm thầm tìm cách để nuôi thân nên kết thân với những chàng trai tơ ấy.

Nói vậy, nhưng mỗi khi nhìn lại đời mình, Phương Nam thấy như mình đã bước đi những bước hụt hẩng, Từ từ, tấm thân nàng như rơi vào một khoảng trống không, không lối thoát. Mới đầu là sự cô đơn dằn xé nàng, rồi nỗi cực nhọc khi nàng bắt đầu cầm cái dao, cái rựa trên tay. Nương rẫy, rừng hoang thì bạt ngàn, nàng thấy mình không bước qua khỏi những bước tiếp theo, không thể bước qua được, không thể vương lên được. Nàng sẽ tóp teo, sẽ dầm mưa giải nắng, sẽ héo hon đi, rồi tuổi già sẽ sồng sộc tới. Nhiều đêm, nàng oán hận rồi trách móc người chồng đã bỏ nàng mà đi, đã không lo toan đùm bọc được nàng. Trong lúc rối bời với những thất vọng đó, cùng sự đòi hỏi xác thịt của người đàn bà hai mươi lăm tuổi, nàng rơi vào vòng tay Bá trong một đêm, Bá say khướt, nàng say khướt. Rồi đến Nam, đến Cương, đến Tạo, những người con trai mà Bá giới thiệu đến, nàng nhận những món tiền, những món quà, thế là nàng không giữ mình được nữa. Trên đà lăn đó, chỉ có một chút sáng suốt nhất thời, là những lần sau, trong đêm tối, đã hẹn trước, Phương Nam mò đến những chiếc xe be, nàng leo lên những chiếc xe be có Bá, hay Tạo hay Cương, đang nằm đợi sẳn. Nàng không tiếp ai ở nhà nữa, cho nó an toàn. Nhưng hôm nay thì Dậu đã đến, người phó công an xã đã bắt quả tang nàng nằm tênh hênh trên băng trước cabin, cùng Bá, nàng sẽ chối cải và giải thích với Dậu như thế nào đây?

Những người trai trẻ kia là khách vãng lai, đến rồi đi, một tuần, hai tuần, một tháng, đi, rồi trở lại, còn Dậu, người cư dân địa phương này, lại là phó công an, con bài tẩy của nàng đã bị lật ra, nàng còn cái gì để che đậy.

Trời mùa hè buổi trưa nắng chói chang, còn ban đêm thì tối đen như mực mài. Căn nhà nhỏ của Phương Nam để loe hoe ngọn đèn dầu, một mình nàng nằm trên chiếc chỏng tre, nơi bàn kia, hai đứa con nàng đang ngồi học bài, hai đứa, im lặng, chẳng đứa nào nói chuyện.

Đêm kinh tế mơi im lìm đến rợn người, Phương Nam lên tiếng bảo con bé Thy:

“Hai đứa lo đi ngủ đi mai còn dậy sớm đi học, khuya lắm rồi đó nghen.”

Thy là con gái đầu của nàng, năm nay bảy tuổi, con bé lầm lì ít nói, thằng An, năm tuổi, tuổi thơ của bọn nó đang ở trong bóng đêm lặng ngắt.

“- Dạ”

Chỉ có một tiếng đáp nhỏ rồi hai đứa im lặng xếp sách vở đi vào cái chỏng phía bên trong nằm ngủ.

Khoảng 11 giờ đêm. Thời gian im lắng đến lạ thường, Phương Nam trở mình mấy lần mà không ngủ được. Bóng đen vẫn bao trùm trên căn nhà nhỏ vùng kinh tế mới.

Dậu một mình rảo bước đến nhà Phương Nam. Từ trụ sở công an, anh đi bộ băng trên con đường đất đỏ, đôi dép râu không bám chặt đất sình kêu lệch xệch theo bước chân anh, nỗi ám ảnh không rời về thân hình một người đàn bà lỏa thể với cặp đùi trắng ngần, đôi mắt long lanh đong đưa, khiến Dậu đứng ngồi không yên, anh trở về cơ quan công an, sau khi mua một lít đế với con gà quay ở quán bo bo Hoàng, cho bọn đàn em bày ra uống rượu, nửa chừng thì anh đứng dậy lắc vai:

- “Thôi tụi bay tiếp tục nhậu đi, tau về ngủ, mấy hôm nay đi tuần tra mệt bỏ mẹ.”

Bọn du kích xã hay công an viên, thường cùng theo Dậu đi kiếm ăn cò con, khi thì kiếm bữa nhậu với mấy tên đón gỗ lậu trong rừng, khi thì đến nhà có lính ngụy cũ, cười nói bang quơ xen lẫn doạ dẫm để kiếm con gà, con vịt hay vài chục bạc dằng túi. Thường Dậu vẫn nhận phần hơn, nhưng anh cũng biết chia chát sao bọn này không làm ồn ào, sẽ mất uy tín của anh với quần chúng.

Ông Chánh, chủ tịch ủy ban nhân xã kiêm trưởng công an, người thay thế cho Hãn khi Hãn được đề bạt lên huyện làm việc. Ông Chánh nhìn bên ngoài thấy chững chạc, có vẻ hiền, nên Dậu thường nhân danh phó công an, qua mặt ông. Dậu tự tay quyết định mọi chuyện trên địa bàn xã, anh được đám đàn em theo sau phò tá, nên người dân ở đây thường biết đến Dậu nhiều hơn ông Chánh.

Dậu nghĩ đến đôi chân dài và cặp đùi thon của Phương Nam mà lòng nóng rang như lửa đốt. Anh có cái thèm khát nóng bỏng lúc ban đầu, nhưng anh cũng có cái lạnh nhạt của người khi đã được thoả mản. Cái đó đàn bà không ưa, nhưng cũng là ưu điểm cho anh, khi anh muốn bỏ rơi một người đàn bà nào, thì gương mặt anh lạnh như tiền, coi như từ trước đến giờ chưa hề gặp mặt hay giao du. Anh có cái lanh lợi, khéo léo của người có mưu đồ, anh bắt chước kiểu chơi qua đường rồi bỏ, của những đàn anh “đồng chí” trên huyện, trên tỉnh. Biết bao nhiêu cô du kích, cô thanh niên xung phong, ôm bụng bầu khóc thương cho những đứa con không cha, dù cha còn sống sờ sờ ra đó, mà uy danh lớn quá nên không dám nhìn. Kiểu chơi qua đường rồi bỏ, làm mặt xa lạ tỉnh queo dễ nể của mấy anh trên, khiến Dậu phục, và quyết tâm theo con đường đó.

Muốn làm lớn phải có âm mưu, thủ đoạn chứ. Hiền quá để nhân dân qua mặt sao?

Đó là cái tính toán quá đà của Dậu, chứ thực ra Phương Nam chỉ là một người đàn bà tay yếu chân mềm, chính quyền hù doạ bắt nàng đi kinh tế mới thì nàng đi, nhưng lên đây vơí tính cách như đem con bỏ chợ của chính quyền, nàng chấp chới trong một tình huống khó khăn, không còn con đường nào khác nên nàng đành phải làm gái lén lút cho một số người. Nàng như con cá bị mắc câu, cho dù có quẩy đạp bao nhiêu cũng bị mắc vào lưởi câu rồi, đâu còn cách nào quậy cựa.

Ông Chánh, chủ tịch ủy ban nhân dân kiêm trưởng công an. Ông lên đây với diện độc thân. Nhờ mấy năm nhảy núi nên sau ngày giải phóng ông có công với cách mạng. Ở thành phố, ông theo chân đoàn cải tạo tư sản, đi khám xét nhà cuả những tay, mà cách mạng gọi là, tư sản mại bản, ông đã cầm hai cây vàng của một khổ chủ, để khổ chủ tẩu tán tài sản. Nội vụ đổ bể, ông bị đưa ra kiểm điểm, ông đã giao nộp hai cây vàng cho trưởng công an quận, ông trưởng công an cầm lấy, khen ông có tính tự giác cao, rồi im lặng bỏ đi, không lập biên bản cũng như không có biên lai nhận. Ông Chánh không dám nói một lời nào mà còn mang ơn anh hai công an trưởng nữa. Thấy làm ăn ở thành phố không khá vì ông đang ở diện bị theo dõi, ông bằng tình nguyện đi kinh tế mới. Ông được huyện ủy đề bạt vào lãnh đạo xã. Ông nắm chức vụ cũng mấy năm rồi, người ta nhìn vào ông với mái tóc muối tiêu, luôn đội nón cối và đi dép râu, ai cũng ngờ ông là thứ dữ. Năm nay trên năm mươi tuổi, ông nghĩ mình đã hết thời, ông trở về vị trí của ông già “lão giả an chi”.

Năm ngoái ông lấy cô Mai, cô giáo viên tiểu học, góa chồng, tuổi xấp xỉ bốn mươi. Đôi vợ chồng sống bình yên, ông làm trưởng công an chỉ trên bề mặt, còn chuyện an ninh ông giao cho Dậu, thỉnh thoảng Dậu đem biếu ông mấy chục ngàn, ông nhận và im lặng cho Dậu làm ăn.

Nhưng sống với cô giáo Mai, bò ăn cỏ hoài cũng ngán, nên ông để ý thêm mấy người đàn bà trong lô bốn, đó là những người đàn bà hiện còn xuân sắc, có vài cô là bạn với Mai, nhỏ to tâm sự với Mai chuyện trên trời dưới đất, nên ông ngần ngại.

Những ngày gần đây, ông hay ra quán Phương Nam để uống cà phê, thật ra, là ông muốn dòm đôi chân dài của Phương Nam, bầu vú săn chắc của Phương Nam ẩn khuất dưới cái áo bà ba bằng vải xa teng mỏng mà không có su- cheng. Ông nghĩ phía bên trong đó có biết bao điều bí ẩn, ông ngồi uống cà phê mà mắt cứ liếc ngang liếc dọc, mắt chạy từ đôi gò má phúng phính, chạy xuống cái lưng ong cong cong thoai thoải, xuống cái mông nở nang nầng nẩng, rồi ông dừng lại ở chán ba, ông thầm nuốt nước miếng, nghĩ đến cô giáo Mai với tấm thân khẳng khiu. Máu giang hồ của những năm hai mươi, ba mươi, sống trong rừng, làm ông chấp chới.

Ông phải chiếm đoạt, phải được thoả thuê, ông là vua xứ này mà, ông là con hổ chỉ nằm nghĩ chân trên bệ đá một thời gian, ông sẽ vương vai, sẽ nhún một cú nhún rồiù nhảy thật xa, chẳng có gì mà ông không đạt được.

Như vậy là có hai người đang để ý tấn công Nam Phương, ông Chánh thì ôn tồn, từ tốn trong hành động, còn Dậu thì lòng trai dào dạt, sức trai tràn trề, nên muốn tung hê nó ra.

Dậu ra tay trước. Dậu quyết phải thành công trong chiêu thức tuyệt luân của mình.

Ngọn đèn trong nhà hiu hắt, Phương Nam vào giường nằm. Căn nhà im vắng, hai đứa con đã ngủ say. Phương Nam chợt thấy nổi hiu hắt của cuộc sống, nàng chỉ là bến đò, những Bá, những, Trác, những Tạo, những Hải, những đứa con trai đã nằm trên thân thể nàng, đã đem cho nàng cơn khoái lạc chất ngất và những đồng tiền nhàu nát, cũng trở về sâu trong trí nhớ bọt bèo, đó là những hình bóng rời rạc, đến rồi đi, nàng nghe âm vang trong tiềm thức sâu kín của mình, tiếng nói của người chồng mắt lệ nhòa, hùng hổ xỉa xói vào mặt nàng, đồ đĩ, đồ đĩ, đồ thối tha!

Nàng ứa nước mắt, trong thâm tâm nàng thấy một lỗ hổng lớn trong cuộc đời mình bị xoi mòn, nàng đau đớn châu thân và cả linh hồn nàng nữa.

Nhưng không có gì đè bẹp nổi khao khát thèm muốn một xác thân tựa kề, gần gũi, trong những đêm lạnh giá như đêm nay, những đứa con trai đi qua nàng rồi mất hút, tụi nó cũng sợ tai tiếng của những thằng con trai mới lớn, là đã ngủ với một người đàn bà có chồng.

Rốt cuộc, nàng chỉ là món đồ chơi, chỉ là một nơi để tụi nó tìm kiếm khoái lạc, có phaỉ vậy không?

Nhưng em phải tìm kiếm một nơi an lành, một vòng tay ấm áp, một nơi em có thể tựa kề, em cô đơn quá, Phan ơi, anh ơi, nàng kêu tên người chồng xa lắc trong nỗi tuyệt vọng khôn nguôi.

- “Mở cửa, mở cửa, công an xét hộ khẩu.”

Phương Nam giật mình, tiếng kêu là giọng của Dậu, mới hồi tối, Dậu đã nhảy lên cabin xe, đã nhìn rõ thân hình đang hựng hực hơi hám đàn bà, đã lấy của Bá hai trăm ngàn đồng, số tiền đáng lẽ Bá cho nàng. Bây giờ hắn còn tới đây làm chi.

Phương Nam khẽ khàng động đậy chiếc chỏng tre, những mảnh giát giường cong lên kêu ken két, theo nhịp thở của Phương Nam. Tiếng kêu cửa nhỏ đi, nhưng tha thiết hơn, mở cửa, mở cửa. Phương Nam nghĩ, một là Dậu tưởng nàng sẽ dắt đám xe be về nhà hành lạc, hai là anh chàng nay muốn kiếm chát cái gì đây, chứ đêm hôm khuya khoẵc thế này, căn nhà của nàng còn chứa chấp ai.

Tiếng kêu ấy, nhỏ lại như một sự van xin, kèm theo một sự quyết liệt của ý chí, nhất quyết sẽ mở được cửa, phải làm được chuyện này hôm nay, đêm nay, ngay giờ phút này. Phương Nam ngồi dậy bật diêm thắp đèn, chiếc đèn bấc nhỏ, chỉ sáng lù mù. Nàng lê đôi dép lệch xệch đi ra phía cửa, mở then cài, cánh cửa vừa mới lệch sang một bên là Dậu đã tuôn vào như cơn gió.

Dậu soi đèn pin một lược vào khắp căn nhà, Dậu nói trong hơi thở hào hển:

“- Có ai ngủ trong kia không?”

“- Không có ai, chỉ có hai đứa con”.

Nàng nói trổng không.

Dậu tiếp:

“- Bọn nó dọt hết rồi hả?”

“- Anh nói ai?”

“- Thì bọn thằng Bá”

“- Đâu có đến đây.”

Dậu xuống giọng:

“- Sao em làm vậy?”

Phương Nam cố nói rất nhỏ, cho âm chùng xuống:

- “Không làm vậy lấy gì mà nuôi hai đứa con.”

“- Thì buôn bán, làm ăn,”

- “Buôn bán mà ra cái hồn gì.”

Dậu nhìn khuôn mắt Phương Nam chìm trong bóng tối, Gương mặt trắng bị lấp khuất bởi bóng tối, một gương mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống, đam mê, tự dưng, nổi háo hức cùng bóng đêm đồng lỏa khiến Dậu buông thả, anh tấn công vào điểm chính yếu, hai tay anh ôm choàng lấy Phưong Nam, ghì nàng xuống, hôn trên mặt, trên môi, trên cổ. Phương Nam ú ớ, nàng xoay nhẹ người nhưng không thoát khỏi đôi tay rắn chắc của Dậu, Dậu đưa bàn tay ôm lấy bộ ngực của Phương Nam, đôi vú vun cao anh đã thấy buổi tối, bây giờ phập phồng vì cảm giác, chập choạng.

Phương Nam rên lên:

- “Đừng anh, đừng anh, không được đâu.”

“- Sao mà không được, em cho anh, anh sẽ hơn bọn thằng Bá , thằng Cường, anh sẽ hơn hẳn, anh sẽ bảo bọc em, em sẽ là cùa anh. Anh đã để ý đến em bao lâu rồi, anh đã mê đắm em bao lâu rồi, em biết không?”

Giọng bắc kỳ tha thiết, khiến Phương Nam tưởng là thật, là Dậu đã đắm say mình từ lâu.

Dậu nói tiếp:

- “Em tin anh đi, anh thích em từ lâu lắm, nhưng anh không giám nói ra, anh phải giữ cương vị của anh, bây giờ thì anh không muốn em ở trong vòng tay ai nữa, em là cùa anh, anh yêu em, Phương Nam Phương Nam, em biết không?”

Câu nói đó không phải của Dậu mà của ai khác gắn vào miệng Dậu, cho Dậu nói lên, để anh chiếm được Phương Nam.

Đàn bà thường hay cảm động và tin người dễ dàng, nàng lịm mình đi trong cái ghì siết của người đàn ông, nàng chết điếng trong vòng tay trai trẻ đam mê ngùn ngụt lửa này. Thế là nàng buông thả, ai cũng mặc, ai cũng được, miễn là đàn ông, đến làm nàng sung sướng và cho tiền nàng, chẳng lổ lã gì cả.

Dậu bế nàng vào đặt lên chiếc giường tre, tiếng giạt giường kêu lét két cùng tiếng kêu như con heo khi bị cắt tiết của cả hai người.

Thời đại xã hội trải qua nhiều cảnh bất trắc, tàn khốc và bạo liệt. Những năm xưa của thời phong kiến thì có chánh tổng, lý trưởng, hương sư, chức mục, dần dần biến đổi qua từng giai đoạn, hồi quốc gia thì gọi là xã trưởng, trưởng chi cảnh sát, chung quanh đó có hội đồng xã, ủy viên hội đồng, nay chính quyền mới có thêm bí thư xã ủy, chủ tịch ủy ban nhân dân, trưởng công an, công an khu vực… tên gọi có khác nhau, nghe kêu hơn, nhẹ nhàng hơn, đầy ắp nhân dân tính, nhưng tựu trung nó là quyền lực, quyền lực xã thôn, quyền lực trung ương, nó na ná nhau.

Đó là lãnh đạo.

Lãnh đạo cấp thôn ấp, lãnh đạo cấp quận, tỉnh, thành phố…từ “lãnh đạo” nghe có vẻ dân chủ nhưng đầy ắp quyền hành.

Lãnh đạo xã gồm có bí thư đảng ủy, chủ tịch ủy ban nhân dân, công an. Đó là bộ sậu nắm quyền sinh sát của xã, nó là cách mạng, là đại diện giai cấp công nhân và nông dân, đã đứng lên đạp đổ áp bức, giải phóng dân tộc và nay khối người ấy, đại diện của xã kinh tế mới này là ông Chánh và Dậu.

Ông Chánh là bí thư, kiêm chủ tịch ủy ban, kiêm trưởng công an. Nhưng ông Chánh là người ngồi ngó, nhìn và hưởng. Dậu là người thi hành và hưởng.

Quyền lợi của xã là mấy trăm hộ dân, đang khai khẩn nương rẫy bên trong bằng rựa, dao, liềm, cuốc xẻng. Mỗi mùa các hộ thu hoạch thóc, đậu, nấm rơm, tất cả phải đóng thuế cho xã. Xã thu thuế thêm của dân ngoài lộ, các hộ bán cà phê, tạp hoá…chừng đó cũng đủ nuôi hai cái mồm và gia đình, một của ông Chánh, hai là của Dậu, và đám lâu la dăm bảy đứa.

Nhưng món ăn chính không phải là thuế của dân, món ăn chính là làm chốt giữa đường, nhằm bắt những xe chở gỗ lậu, những xe chuyên chở cà phê, thuốc lá trái phép. Những cái ấy cho Dậu sống an nhiên, có tiền tiêu xài đều đều và tìm đến những gia đình có những đàn bà xuân sắc, có chồng hiện đang bị cải tạo tập trung.

Dậu hả hê khi chuyện ấy xong, anh nhắm mắt lại và tận hưởng cái khóai cảm còn lại chạy râng râng trong người. Với sức trai ba mươi, Dậu như con bò mộng trườn lên thân thể Phương Nam, con bò mộng trong đấu trường La Mã, mãnh liệt lao vào tấm vải đỏ của người đấu bò, anh ra sức tấn công Phương Nam bằng sức trai trẻ đầy ham muốn, với cái đầu hớt tóc ngắn ba phân. Cảm giác đó rờn rợn đến độ Phương Nam phải nhăn mặt la lên thản thốt, anh ơi, em chết mất, tiếng kêu đó như là nối tiếp tiếng kêu buổi tối ở trên cabin xe be, Bá cũng hùng hổ lúc ban đầu, nhưng sau khi bị Dậu phá đám, bắt nộp tiền lệ phí, thì Bá mất cái phong độ hứng khởi đó, nên sau khi Dậu cùng lũ đàn em đi rồi, Bá cố vớt vát nhưng không được sung độ như trước, một phần vì Bá bị phá đám nửa chừng, một phần là Bá tiếc của, hai trăm ngàn phải móc bóp nộp cho bọn Dậu, cơn bực tức ám ảnh, nên Bá cứ suy nghĩ, làm nhịp độ của cuộc vui bị phân tâm, có phần tẻ nhạt, điều đó khiến Phương Nam chơi vơi trong trạng thái hụt hẩng, nàng chưa đạt tới đỉnh cao thì Bá đã thở hồng hộc và nằm vật ra.

Thế là nàng ôm hận “nửa đường đi xuống”, nàng âm thầm mặc quần áo rồi xuống xe trong khi Bá bắt đầu ngáy. Nàng ở trong tâm trạng phẩn chí vì cuộc vui chưa đạt, cái hậm hực đó khiến nàng tức tối trong lòng. Về nhà, nằm trên cái chỏng tre, nàng định dỗ giấc ngủ mà mắt cứ chỏng chơ, có một cái gì cựa quậy lay động phía dưới thân thể làm tê tê da thịt, đó chính là cái ray rức, thèm muốn, những cảm giác chưa thoả, còn đọng lại.

Những lần như thế này trước đây, khi nghĩ về một người đàn ông, nàng thuờng tự mình kiếm tìm cảm giác, nhưng bây giờ cái thèm muốn lẫn cái mệt mỏi khiến nàng nằm yên, mắt ngó tráo trưng vào bóng đêm thanh vắng.

Cho nên thân xác nàng bùng lên khi Dậu húc đầu vào những chỗ bén nhạy của nàng, nàng thấy hả hê khi nhận được những động tác mạnh bạo của Dậu, thay thế cái yếu ớt của Bá. Cảm giác phủ phê tràn đầy của nàng lại sống dậy bừng bừng, nàng la hoảng lên như có ai xẽ từng miếng thịt của nàng ra, xẽ bằng những đường dao bén ngót làm rách tươm, rướm máu. Sau đó, Dậu phủ lên người nàng như con gấu to bè phủ lên con cừu non. Phương Nam tan thành từng mảnh nhỏ, mảnh nhỏ bê bết những vết gươm đâm ngập ngụa.

Bây giờ thì Dậu nằm đây, ngó mặt lên trần mùng, hút thuốc. Cái rã rời làm anh thấy mình thênh thang trong ý nghĩ chiến thắng. Có thể đây là người đàn bà thứ mấy mươi của anh, anh cũng không nhớ nỗi. Những cô gái da nâu bóng của xứ người mà anh đã trải qua, cũng chỉ là những hình bóng mờ khuất trong ý nghĩ, còn việc lớn, anh cần làm là cái bực thang quyền lực anh đang bước đi trên đó, anh sẽ phấn đấu, phấn đấu bằng mọi cách để tiến lên từng bước, phó công an rồi sẽ là trưởng công an, rồi sẽ lên huyện, lên tỉnh, tất cả các ngã đuờng sẽ thênh thang chờ đón anh. Phương Nam là con mồi, anh sẽ không dừng lại với cái bóng sắc kia, anh sẽ bước những bước thật chắc với những người đàn bà khác mà anh dự tính, sẽ đến Nguyệt, sẽ đến Tâm, sẽ đến Kim Anh. Những người có danh sách trên bản phong thần là vợ những sĩ quan ngụy nõn nường.

Dậu biết mình đã làm thoả mản được Phương Nam, chuyện ban phát khoái lạc cho những người đàn bà xa chồng. Dậu cười một mình trong bóng đêm, anh nhìn Phương Nam đang ngủ say, gương mặt nàng vẫn thanh tú, nàng ngủ say sưa vì mới trải qua một cuộc vật lộn mệt nhọc. Cái vẽ thỏa thuê trên gương mặt như không có một chút ưu tư nào đó, khiến Dậu coi như mình đã ban ơn, đã nhiều lần anh nghĩ thế và tự hào cho mình với những người đàn bà khác, nên anh có quyền không bù đắp cho họ những vật chất mà họ cần. Anh nghĩ rồi Phương Nam sẽ cần anh, sẽ nuôi anh, coi anh là một tình nhân đầy sức sống, anh là một thứ đĩ đực trá hình.

Để cho Phương Nam ngủ, Dậu sè sẹ ngồi dậy mặc quần áo rồi rút êm. Bóng đêm bên ngoài chập choạng, anh một mình đi trên đường thênh thang trong đêm khuya, anh không sợ ai chặn hỏi, vì người chặng hỏi phải là anh, vì anh là công an. 

 

Trần Yên Hòa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mỗi Ngày - Khê Kinh Kha

    Mỗi Ngày riêng cho DP mỗi ngày anh tặng em nụ hồng thơm những nụ hồng mọc trên mảnh vườn tình yêu đời anh những nụ hồng chứa đầy tình an...