nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh
SỐNG SÓT
Đêm. Từng đêm. Ai đã để ở đó những bó hoa tàn cột chân những trái bóng xanh đỏ những con thú nhồi bông hai mắt nút đen buồn bã. Cây chong chóng không gió nói chuyện về những em bé chỉ còn để lại cái tên. Viết vội. Dòng nước mắt cong queo khô đáy nến. Ngọn nến buồn nhất con mắt linh hồn ngơ ngác cháy. Nhấp nhô miếu đêm trôi dài tiễn biệt.
Tôi sợ những cột lửa quái thai. Cao ngất tòa nhà. Đập cánh quạ báo tử. Người ngoài hành tinh. Bịt mặt. Hủy diệt. Những thi thể bay. Đôi tháp cao và phố phường biến mất như một màn ảo thuật của đôi tay phù thủy. Nó chẳng bao giờ hiện ra nữa. Cột lửa. Ngàn thi thể không tên. Tro than và mặt đất số không hoài vọng*.
<!>
Tôi sợ con người mang gene thích máu lửa. Những con người đến từ đâu đột biến. Mặt thú. Sừng. Cánh. Móng tay như vuốt diều hâu có thể quắp cả trái đất nhúng vào lửa. Hóa từng đàn người biến mất trên chiếc lưỡi nóng bay ra từ địa ngục ác tâm.
Tôi sợ và tôi đau. Khi mặt biển im lặng. Linh hồn nổi lên xám đen lạnh băng mùi kim khí. Sóng xô tiếng khóc đi tìm quê nhà xa thẳm. Những bàn tay còn nắm chặt nhau hơi ấm tan mùi biển mặn. Biển biển ơi hãy mang họ về cố quận nơi những ánh nến đêm nay vang vang lời cầu nguyện.**
Đêm sợ. Đêm không ngủ. Con đường góc phố những người vừa nằm xuống thức dậy dìu nhau đi. Những hạt máu chưa khô như những hạt thủy ngân lăn chập nhau tìm hơi ấm phục sinh. Những con mắt đứng tròng lập lòe góc phố. Những đốm lửa âm chạy dài đuổi bóng. Những tiếng hét treo cổ trên cành cây hai bên đường. Ngọn tháp cao cúi xuống ôm con phố đang gào cơn ác mộng***
Tôi sợ. Mầu khói đen và xám. Tôi sợ. Mầu đỏ lửa và máu mỗi ngày bay ra từ màn ảnh TV. Con búp bê trong phòng nghẹt thở, nó không thể đi đến và mở cánh cửa sổ cho trời cao rộng bay vào. Căn phòng phận người bé mọn.
Tôi sợ. Mọi người sợ. Những đường phố không người. Những trường học đóng cửa. Những lò thiêu xác người ngày đêm. Những xe nhà binh chở quan tài nối nhau trong đêm tối. Những bịnh viện nghẹt người bịnh và tử thi dưới trò đùa của bầy quỷ nhỏ mình gai. Tiếng nguyện cầu bay chật trời xanh, nước mắt rơi trong đêm cong cong dấu hỏi… bao giờ cánh cửa của ngục tù sợ hãi bật tung, người người lại đông vui trên phố, ta được khóc như lần đầu với một môi hôn…****
Đêm nay. Lung linh những ngôi sao đáy ly bay lên từ mầu nồng đỏ. Thơm mùa nho. Chảy vào cổ. Ở đó hương một nụ hôn tan ra. Ngôi nhà có thật như mơ. Tình nhân với ánh nến buộc nhau. Ánh lửa hiền bập bùng vòng tay đoàn tụ. Những nốt nhạc bay ra từ trái tim thánh thót lời tạ ơn từng phút bình an. Duy nhất ánh lửa ấy là sứ giả thần tiên thắp trong ta ánh nhìn tin cậy. Vẽ một góc nhỏ an lành. Đẹp như ảo ảnh. Nuôi từng ngày sống sót.
Nguyễn Thị Khánh Minh
(Tác giả gởi)
Mùa Thanksgiving 2021
*Khủng bố 9.11.2001, tấn công Tòa Tháp đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York.
**Paris, một ngày thứ sáu Nov 13 2015, bị tấn công bởi khủng bố
*** Nạn nhân tai nạn máy bay rơi xuống biển
****Thời đại dịch Covid 19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét