Hướng dẫn mua bánh Tết
Săm soi phải giống nhìn gái đẹp
lượm nàng nào nịt thắt mông to
bỏ qua một bên vì khiếp hãi
lỡ cúng rồi không thể đổi cho
Lựa nàng nào cân đối eo nhỏ
tuy ú nhưng là bánh ú tro
ăn phủ phê không sợ nặng bụng
vẫn còn dư lực bước lên đò
Còn bao cái tết đời ta nữa
được bình yên ngủ ngáy pho pho
tậu nàng về chỉ thêm phí của
để nàng tao ngộ gã hay ho
Bánh chay nhưn đậu xanh ngon thiệt
nhồm nhồm nhay nhay màu mỡ bò
nàng mới là tình yêu thánh khiết
yêu nàng như yêu đứa con so
Tậu về một lần ăn miễn phí
mỏn đời không tốn một đồng bo
E m đ ế n t h ă m t ô i
đ ê m b a m ư ơ i
Sắp giao thừa em đến thăm ta
nhẹ nhàng không nói mà lân la
dứt cơn pháo nổ toang trừ tịch
mới lộ nguyên hình cưỡng bức ta
Ta ngỡ từ lâu em tuyệt tích
thả ta phiêu lãng bốn phương người
nếu biết em còn tai quái vậy
ta đâu có dám hát hò vui
Ai khát chung tình ta chúa ghét
trung trinh giam hãm thịt xương người
ta qua cái thuở tình yêu sét
đánh tới làm chi quấy phá tôi
Thôi nhé đã đi là tống biệt
người xưa nhất khứ bất phục hoàn
lạy em chín lạy đừng quay lại
ta khổ đau nhiều nỗi thống phong
M ư ờ i n ă m m ấ y n ữ a
Mười năm rồi tết không đến thăm ta
ta dẫu vắng, nhà luôn luôn trống cửa
dù trộm đạo có vào thăm đi nữa
ta cũng vui vì bậu biết ta chờ
Bậu có giả đò giả bộ giả lơ
ta cũng biết bậu loay hoay trước ngõ
camera là chùm bông lựu đỏ
chuông cửa reo dìu dặt tiếng phong linh
Ta vững tin bậu không có vô tình
bậu chỉ nhoáng nhoàng lai rồi vội khứ
bậu để lại nhà ta, ta biết chứ
mùi hương cau tháng tám thoáng heo may
Mười năm rồi ta chan chứa gió tây
vẫn nhớ bậu mắt hiền như khói nước
bởi nhớ bậu nên chi ta từ khước
những vòng ôm không tiếc rẻ bao giờ
Trời cho ta cái bệnh biết làm thơ
vùi thân thế vào chữ câu phù phiếm
bậu không nói không rằng cười tủm tỉm
mười năm rồi bậu đợi mệt ta chưa?
Mười năm thêm bậu nhớ thắp hương chùa.
Nguyễn Hàn Chung
(Tác giả gởi)
*
Nguyễn Thị Ánh Nguyệt
BÓNG QUÊ HƯƠNG
Người lữ thứ gánh cuộc đời sương gió
Gánh quê hương tràn ngập ở tâm hồn
Nắng hay mưa xứ người luôn lạnh nhạt
Nhà vững cao tìm không thấy cột rường.
Người xôn xao, xe chạy muôn phố phường
Đâu thấy bóng mẹ già ngồi tựa cửa
Chờ con về bên bữa cơm chiều, bếp lửa
Khói lên cao thơm rơm rạ ngoài đồng.
Xa quê hương luôn nhớ ở trong lòng.
Những gì có một thời xa xưa ấy.
Con đường đi đá sỏi, đêm trăng soi
Cánh đồng xanh xanh lúa trổ lên đòng
Bầy chuồn chuồn bay thấp giữa sân mong
Chị ngồi đọc thơ tình mỉm cười khẻ.
Nồi khoai lang đang bung nắp thơm lừng
Cây thị vàng chín mọng gió đưa hương.
Người xa quê chiều nay ngồi bỗng khóc
Nhớ vô cùng những mùa xuân mai nở
Đón tết về nhà cũ bỗng reo vui
Con cái cười, mắt thơ ngây mong đợi
Đêm giao thừa đốt pháo rộn ràng xuân.
Nồi bánh chưng thì thào sôi sùng sục.
Lạnh cuối cùng của ngọn gió heo may
Tay ai run chụm củi nóng bừng thay
Đôi má đỏ, môi ăn trầu thắm đỏ
Giờ đây người là thiên thu trăm ngõ
Ngõ đi về, ngõ bỏ cả cuộc vui
Bầy con thơ tóc đã trắng hết rồi
Chân đã mỏi, mắt mờ, quên quên nhớ nhớ.
Đứa tha phương mà lòng như mắc nợ
Nợ tình quê một bóng lớn lên dần
Mỗi xuân về lòng bỗng thấy buâng khuâng
Yêu quê hương gánh sầu theo năm tháng.
Xuân ơì xuân! Xuân đến để xuân tàn.
Nguyễn Thị Anh Nguyệt
31/12/2022
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét