Chung một nhánh sông
Ta với người chung một nhánh sông
dòng sông xưa nước chảy xanh dòng
em đi qua phố ngày chan nắng
tóc xõa bờ vai ngọt lịm lòng
Ở đó trời quê hương tương tư
tuổi thần tiên và áo mơ phai
bao năm ta vẫn nghe lời hót
chim sáo bay chiều bình yên xưa
Em đi qua đời ta bao năm
mắt em một thuở trời trăng rằm
còn chút gì cho ta níu lại
áo trắng và mây hồn nhiên bay
Ta với người chung một nhánh sông
chảy vô cùng về miết vô cùng
cho em còn ngồi hong tóc gội
cho ta còn hoài yêu em bao dung
Gởi Tam Kỳ thương khó
Bên này đại dương được nghe tin dữ
làng quê ta bị nước cuốn trôi rồi
nước như giặc, chảy tràn thác lũ
còn mô căn nhà, còn mô nương dâu
Cơn đại nạn của quê đã đến
mẹ, cha, ông, bà, con cháu... bà con
cái sống chết đã nằm trên số phận
nên cột chung nhau cùng chết theo dòng
Vành khăn tang buộc mái tóc xanh
mắt người vợ kiệt cùng tuyệt vọng
xác của chồng trôi mất, biệt tăm
những đứa con co ro, bé bỏng
Còn lại nơi quê là cơn gió lạnh
cơn gió xé tim những kẻ sống còn
cái đói, cái đau, và ngàn cái khổ
mất mát này tai họa trăm năm
Tôi ở bên này trông vời quảng tín
tam kỳ ơi, thương khó quá đi thôi
trận giặc bảy lăm tan nhà nát cửa
nay tai họa này sống làm sao nguôi
Hãy đứng lên em tựa lưng đứng dậy
dắt díu nhau lên núi tìm cha
cha dù chết nhưng rồi em sẽ thấy
sẽ hồi sinh sau tiếng khóc òa
Bài thơ ni tôi viết tự tim mình
như có máu rỉ trong lời tình tự
dù thơ có trăm câu nghìn tứ
cũng không bằng một chút lòng chia
Tôi chia cùng quê nổi khổ phân lìa
cái hạnh phúc không bao giờ có được
dân quê tôi nghèo suốt đời khổ nhục
bão lụt tai ương...nước mắt đầm đìa
Tôi mang trong tim thương nhớ khôn nguôi
nên gởi dòng này về cho quảng tín
nỗi đau của quê, nỗi đau của đất
vẫn đeo đẳng hoài một nỗi đau chung
tam kỳ của tôi thương khó quá chừng
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét