Hắn ở một tỉnh xa, mới chuyển về thủ đô chưa lâu. Do công việc. Nhưng cũng đã kịp hòa nhập ngay với vài nếp sống kinh kỳ. Người kinh kỳ thanh lịch, tết đến không chỉ là ăn, mà chủ yếu là chơi tết. Tết đến xuân về là phải đi chợ hoa. Ngắm và mua một vài thức gì đó mang về bày ngắm chơi, nghênh xuân.
<!> Ngày hăm tám tết. Hắn lên Hoàng Hoa Thám, con phố chuyên bán
hoa, cây cảnh của Hà Nội. Hắn muốn tìm mua một chậu hoa đỗ quyên nho
nhỏ, bày vào trong phòng làm việc cho ấm áp. Và để hoài niệm về cái màu
hoa tết mê dụ thời chưa xa lắm. Không hiểu sao dịp gần đây, cái hoài
niệm mơ hồ xa xôi kia cứ hay trở lại trong hắn. Nhất là trong đêm vắng,
cái màu mê dụ đầy ẩn ức của bông hoa đỗ quyên phơn phớt hồng bên ngoài,
thắm mãi vào trong khi bừng nở mỗi dịp xuân về, bên thềm nhà nàng xưa cứ
day dứt trong đầu hắn khôn nguôi…
Hồi xưa ở dưới tỉnh lẻ, người ta không bán hoa đỗ quyên. Tết
đến xuân về cũng có hoa bán nhưng chỉ là mấy loại quen thuộc: đào, mai,
cúc, thược dược, vi ô lét…Họ không biết đến hoa đỗ quyên. Cả thị xã nhỏ
ấy hình như mỗi nhà nàng có một cây hoa đỗ quyên. Nghe nói bố nàng công
tác ở mãi vùng núi cao Hoàng Liên Sơn mây mù chất ngất kỳ công mang về,
trồng trước hiên nhà. Cây đem từ núi cao xuống, thế mà vẫn sống được
dưới đồng bằng và đơm hoa rất đẹp. Có lẽ do cây cảm được cái tình của
người chăng? Mỗi dịp xuân về thủa xa ngái ấy, cây đỗ quyên bên hiên nhà
nàng lại trổ hoa rực rỡ. Hắn và bọn bạn học cùng lớp kéo đến nhà nàng
đến chúc tết rồi rủ nhau du xuân. Cây đỗ quyên đơm hoa rạng rỡ bên thềm.
Hoa đỗ quyên thật đẹp. Một vẻ đẹp mềm mại dịu dàng như không thật. Hắn
hay đứng ngẩn ngơ hồi lâu bên hoa. Ngắm. Màu trắng hồng mơ hồ bên ngoài
rồi đến hồng phấn nền nã, đến trong cùng là một màu đỏ rực rỡ nồng nàn
như có lửa. Một bông hoa có đủ ba sắc màu mà hắn thích. Hắn mê nàng mê
hoa nên âm thầm tìm hiểu, hoa đỗ quyên được dân nhiều nước yêu thích.
Còn là quốc hoa của nước Nepal xa xôi. Trên vùng núi Sapa nước Việt, mùa
xuân đến hoa đỗ quyên nở đỏ sườn núi Hoàng Liên. Nhưng cây hoa có cánh
có ba màu trắng, hồng, đỏ như bố nàng mang về trồng là của hiếm. Mà hoa
đỗ quyên có rất nhiều loại, thường chỉ nở ra một màu khác nhau. Màu đỏ
rực rỡ chói chang. Màu vàng quý phái. Màu tím gắt như một nỗi nhớ nhung
tiếc nuối khôn nguôi. Màu trắng trinh tiết nguyên sơ như thủa học trò
vụng dại…
Thủa học trò vụng dại ấy, hắn đã thầm yêu nàng.
Nhưng nàng hoàn toàn không để ý gì đến hắn. Bởi nàng là ngôi sao của
lớp, của trường. Còn hắn chỉ là một kẻ vô danh. Nhưng tình yêu thì không
có giới hạn hữu hình hay vô hình nào ngăn cản được. Những rung động của
hắn trước nàng đến ngay lập tức khi gặp mặt lần đầu tiên. Rồi nhanh
chóng thành những cảm xúc tình yêu. Nhưng hắn không đủ dũng khí để thổ
lộ. Chỉ nuôi mối tình với nàng trong tâm tưởng. Trong tâm tưởng hắn yêu
nàng da diết. Lặng thầm và bền bỉ. Giấc mơ đầu đời trai của hắn là với
nàng. Giấc mơ ấy đã khiến hắn xấu hổ và tự xỉ vả mình trong bao nhiêu
thời gian. Bởi sáng ngày ra đến trường, nhìn thấy nàng rạng ngời trong
chiếc áo dài trắng nữ sinh, khuôn mặt trắng hồng và cặp mắt nâu trong
sáng nhìn hắn dịu dàng như tiên nữ… Hắn âm thầm nguyền rủa mình. Sao
trong giấc mơ hắn có thể làm những chuyện “đốn mạt” với nàng như vậy?
Hắn nghĩ nàng sinh ra trên đời này để ban cho nhân gian hương hoa thơm
ngát và ánh sáng thần tiên, chứ không liên quan gì đến những chuyện
“trai gái” trong giấc mơ kia. Mà trong giấc mơ đêm qua, hắn đã “giày vò
tàn phá chiếm đoạt” nàng không thương tiếc. Như một kẻ phàm phu tục tử.
Hắn càng thấy mình thật tồi tệ. Chỉ dám đứng từ xa ngây ngất ngắm nàng
đang líu lo với đám bạn gái...
Hết phổ thông, hắn đi học đại học ngoài Hà Nội. Còn nàng xuất
ngoại du học. Nàng được một trường danh giá bên kia trao học bổng. Thì
nàng là con cưng, là át chủ bài của trường kia mà: có cuộc thi nào mà
nàng tham dự lại không đạt giải? Hôm đến nhà chia tay để mai nàng bay ra
nước ngoài, nàng cũng chỉ tiễn hắn đến đúng bậc thềm bên gốc cây hoa đỗ
quyên thì dừng lại: “Bạn về nhé!”. Chỉ có vậy. Hắn cũng chả dám mở
miệng nói với nàng câu nào về cái mối tình u uất ba năm phổ thông. Ở vào
thời điểm đó, hắn càng cảm thấy tự ti hơn, hắn thấy nàng như một cái gì
đó cao vời xa ngái, không bao giờ với tới được. Mà cái mối tình câm của
hắn dành cho nàng hầu như bắt đầu ngay khi ngày đầu tựu trường chuyên
phổ thông, gặp nàng. Hắn bàng hoàng nhận ra nàng cũng ở chẳng xa nhà
hắn, cũng trong thị xã, chỉ cách nhau vài dãy phố. Mà sao hắn lại chưa
từng biết nàng nhỉ? Nhưng có hề gì đâu, từ đó hình ảnh cô nàng bé nhỏ
nhắn xinh xinh, với nụ cười duyên và cặp mắt nâu luôn mở to trong sáng
đã đóng đinh trong trí não và trái tim hắn. Để theo năm tháng lớn dần
lên, thành một mối tình si không nói lên lời. Chính xác là không có cơ
hội nào dành cho hắn. Bởi xung quanh nàng như có một ánh hào quang thần
bí, nó thu hút mọi chàng trai học trò xuất sắc của ngôi trường nổi tiếng
vây quanh. Từ những tay học giỏi văn hay chữ tốt cho đến những chàng
hào hoa phong nhã hát hay, chơi thể thao cừ. Từ những thiếu gia con nhà
giàu cho đến những công tử con nhà gia thế trong thị xã. Họ suốt ngày
lượn lờ quanh nàng. Nàng hình như chưa yêu ai. Nhưng vẫn cứ vô tư nói
cười bạn bè với họ. Mà hắn khi ấy quá thường. Hắn không học giỏi xuất
sắc. Hắn chả có tài năng nào nổi trội để khoe mẽ với nàng. Hắn ngộc
nghệch vụng về cử chỉ ăn nói mỗi khi giáp mặt nàng. Hắn biết mình không
lọt vào mắt nàng như một chàng trai, nàng chỉ coi hắn là một cậu bạn
cùng lớp. Nhưng hắn vẫn âm thầm yêu nàng. Một tình yêu đầy ẩn ức. Để mỗi
khi đêm xuống, đèn tắt là hắn lại chìm trong những cơn mộng mị về nàng.
Hắn mộng mị đủ kiểu. Những giấc mộng của hắn với nàng ngày càng “hư
hỏng” hơn. Để hôm sau mỗi khi tới lớp, nhìn thấy ánh mắt trong sáng vô
tư dịu dàng thánh thiện của nàng, hắn lại tự dằn vặt xỉ vả mình ghê gớm
hơn…
Nàng và hắn cứ thế chia xa mà chẳng có hẹn hò liên lạc. Chưa đủ độ thân tình. Chỉ là bạn học cùng lớp thôi mà.
Thế rồi khoảng cách địa lý xa xôi và cái sự không còn nhìn thấy nhau
hàng ngày, đã khiến cho mối tình câm thời thơ trẻ ấy bị phủ lên một lớp
bụi thời gian hư ảo. Mờ đi. Thời kỳ đại học, hắn trưởng thành lên, cả về
thể chất và tinh thần. Hắn thành một chàng trai mạnh mẽ và quyết đoán.
Vài mối tình sinh viên đi qua đã khiến hắn trở nên dày dạn hơn trong
tình trường và trong cách chinh phục các cô nàng mình thích. Khi trở về
thị xã quê hương làm việc, hắn đã nhanh chóng nắm bắt được công việc
cũng như kỹ năng trong cuộc đời. Công việc và cuộc đời đã dạy cho hắn
trong mọi sự phải có sự tính toán chu đáo, cẩn trọng. Tất cả đều phải
được tính toán kỹ, chứ không để cho yếu tố cảm hứng chi phối. Hắn lấy
vợ. Một cô gái ưa nhìn, có công việc ổn định và bố là một quan chức cấp
khá của tỉnh. Đời ổn. Hắn cứ thế thăng tiến. Nhà cửa đề huề, tiền bạc
đầy đủ, xe pháo rung rinh, một vợ hai con… đường quan chức được mở ra và
lên vùn vụt. Hắn những tưởng cuộc đời mình không còn gì nuối tiếc nữa.
Thì đời hắn đến lúc đó có gì phải phàn nàn nuối tiếc đâu. Ngày ngày
hắn đến công sở. Công sở giờ đây là một chiến trường đầy mưu mô mẹo mực
lừa lọc nhau. Đầy cạm bẫy. Nhưng hắn đã có nhiều năm kinh nghiệm từ một
tay nhân viên cấp thấp nhất đi lên. Hắn lại được đào tạo trường lớp cẩn
thận. Và có ông bố vợ sở hữu một kho kinh nghiệm chính trường truyền lại
cho. Nên hắn rất tự tin. Nhã nhặn mềm dẻo trong ứng xử. Nhưng trong đầu
vẫn luôn thầm kiêu hãnh thách thức “bất cứ bố con thằng nào”, dám cản
đường tiến thân, kiếm tiền của hắn. Tiến thân và làm giàu. Đó là mục
đích của hắn khi đến công sở. Còn về nhà, cô vợ hiền lành và nhẫn nại
sẵn sàng lúc nào cũng phục vụ đầy đủ mọi nhu cầu con người của hắn. Hắn
tự nghĩ mình là một người đàn ông hạnh phúc.
Kể từ thời sinh viên học ngoài Hà Nội, trong một buổi tụ tập la
cà quán xá vỉa hè, hắn đã nhập tâm được một cái “triết lý sống” rất hay
ho của mấy tay bên trường Y. Họ phát biểu một cách hùng hồn rằng: “Hạnh
phúc chẳng qua là sự thỏa mãn các nhu cầu tự nhiên của con người! Đấy
là nói chung. Còn với bộ môn khoa học về cơ thể con người thì, hạnh phúc
là sự thỏa mãn của các lỗ tự nhiên!”. Hắn ngẫm nghĩ. Quá đúng. Nghe một
bản nhạc hay, “lỗ” được thỏa mãn. Ngửi mùi hương thơm, “lỗ” mũi phập
phồng sung sướng. Đang đói, được ăn, mà ăn ngon nữa thì quả là một cảm
giác hạnh phúc vô biên. Đó chính là sự thỏa mãn cho cái “lỗ” miệng còn
gì? Đang tức đái mà được xả ra khoan khoái, đó chẳng phải cũng là sự
thỏa mãn của một cái “lỗ” cơ thể nữa sao? Mà trong cái “lỗ” kia, sinh
lực trai trẻ của hắn đã đầy ứ mấy hôm nay đang ấm ách đòi “giải phóng”.
Mỗi lần “giải phóng” qua cái “lỗ” đó, cảm giác thần tiên lên đỉnh mới
phê pha làm sao…
Hắn đi bộ trong cơn lơ mơ say trên vỉa hè đêm vắng lặng của Hà Nội,
về phòng trọ của người tình. Người tình sinh viên của hắn đang lơ mơ
ngủ, vẫn kịp nhấm nhẳng, trước khi bị tràn ngập: “Đi đâu mà mất mặt cả
tuần thế?”. Hắn chả nói chả rằng, đổ ập cái thân hình cường tráng lên
tấm thân mềm mại ấm nóng trẻ trung. Hắn xâm nhập một cách dứt khoát. Ghì
riết. Vò xoắn. Dập đóng bạo liệt. Chỉ vài phút sau, một dòng nham thạch
nóng hổi rút ra từ trong sâu thẳm cơ thể hắn, bắn tung vào mãi trong
sâu thẳm nơi người tình. Người tình của hắn biết, đó mới chỉ là lượt cày
vỡ! Nàng cong người lên mút chặt lấy thân thể hắn. họ hút vào nhau
trong một cơn bão tố còn dữ dội hơn nữa. Quay cuồng mê mẩn. Như muốn xé
tan nhau ra mà nuốt chửng. Cuồng khấu. Cơ thể họ hòa vào nhau làm một.
Rung rung như những sợi dây đàn đang cùng tấu lên khúc hoan ca đỉnh cao.
Nổ bùng hoa thơm trái ngọt trên cõi thiên đường. Lơ lửng. Rồi một cảm
giác giải tỏa thư thái thỏa mãn lan khắp toàn thân. Trước khi chìm vào
cơ buồn ngủ không thể cưỡng nổi, hắn còn lẩm bẩm, “đấy là hạnh phúc…”.
Cô người tình sinh viên của hắn đã tỉnh ngủ hẳn, nghe thấy, âu yếm xiết
chặt hắn thêm…
Hạnh phúc là sự thỏa mãn các nhu cầu tự nhiên!
Hắn đinh ninh thế. Nên hắn cảm thấy đời mình rất viên mãn. Tối đến về
nhà, gác lại chuyện công sở một bên, cơm nước xong xuôi, làm một ly
rượu thuốc đặc biệt mà hắn luôn có sẵn. Ly rượu thuốc được truyền tụng
“ông uống bà khen”, đặt mua của tay Amakong chúa tể mãi bên đại ngàn
Thailand, nơi mà kỹ năng thỏa mãn cho các lỗ tự nhiên của con người đã
thành công nghệ đỉnh cao của thế giới. Nơi mà sự thỏa mãn vốn thầm kín
ấy, người ta cũng phô phang ra thoải mái dưới ánh đèn rực rỡ, như ăn cơm
uống nước. Hắn nhấm nháp xong ly rượu. Lên giường. Không cần vẽ vời.
Trườn lên bụng vợ. Dấn sâu. Dập đóng kịch liệt. Xong. Thỏa mãn. Ngủ.
Sáng mai dậy ra công sở đóng vai lãnh đạo. Bởi giờ đây hắn đã là lãnh
đạo. Nói có người nghe, đe có người sợ. Ngồi ủ mưu kiếm tiền và thăng
chức. Mà hắn còn khá trẻ, đường thăng tiến đang mở ra dài rộng.
Cuộc sống cứ thế trôi.
Ký ức về mối tình đầu câm lặng với nàng dường như đã vĩnh viễn ngủ
yên. Có đôi lúc gặp bạn bè cùng học xưa, vài thông tin ít ỏi về nàng hầu
như cũng không khiến hắn dứt khỏi những mưu mô tính toán, những phi vụ
làm ăn, những áp phe chính trị… Nhưng không hiểu sao mỗi khi năm hết tết
đến, tạm thư giãn công việc hắn lại nhớ đến cái màu hoa đỗ quyên thần
bí của nhà nàng xưa. Cái ký ức sống động về những dịp tết xưa đến nhà
nàng ngắm hoa đỗ quyên cứ day dứt trong đầu không thôi. Cái màu hoa thần
bí như mê dụ hắn. Ám ảnh. Hắn lại phải kiếm cớ tạt ngang qua đó. Nhưng
cả nhà nàng đã chuyển đi sống ở thành phố khác từ lâu. Mảnh đất đã sang
tên chủ khác. Họ xây lên đó một ngôi nhà lớn. Nhưng may mắn làm sao họ
vẫn giữ cây đỗ quyên khi xưa, nay đã thành khá to. Mỗi dịp xuân về hoa
vẫn nở rung rinh khoe sắc trong gió…
Kỳ bầu bán vừa rồi xong, hắn thăng chức thuyên chuyển về trung ương.
Về thủ đô kinh kỳ ngàn năm văn vật, với hắn cũng là trở lại chốn cũ
với những kỷ niệm thời đại học. Nên cũng không khó khăn gì cho hắn khi
nhập vào lối sống thủ đô hoa lệ. Nhưng vừa ổn định xong công việc nhà
cửa, hắn quay lại thị xã định đón vợ con ra thì… Vợ hắn đưa cho cái đơn
ly hôn. Bàng hoàng! Vợ hắn bảo: “Xưa nay tôi vốn chịu đựng anh vì con
cái. Nay con cái lớn rồi. Anh thăng quan to rồi. Không cần đến tôi. Tôi
thì lại cần phải sống cho bản thân mình!”. Nhìn vẻ mặt vợ khi ấy, hắn
hiểu là mọi sự đã hết. Không gì cứu vãn được. Thế là “mợ nó” ra đi. Hắn
bỗng lại thành kẻ độc thân. Nhưng hắn cũng chả lấy cái sự đó làm nỗi
buồn lâu. Hắn có chức, có quyền, có nhà, có xe. Có tài khoản là một con
số đủ để siêu lòng cả hoa hậu. Hắn chỉ chống chếnh mất ít lâu rồi âm
thầm hưởng thụ cuộc đời độc thân vui vẻ. Hạnh phúc chỉ là sự thỏa mãn
của những cái “lỗ” thôi mà. Những cái “lỗ” thần thánh. Đời, thực ra là
những cái lỗ, mấy tay trường Y xưa còn bảo thế. Con người ta ai chả sinh
ra từ cái lỗ của mẹ. Rồi lớn lên làm đủ trò cao cả hay ti tiện, ma bùn
hay thánh nhân loanh quanh cũng xoay quanh cái “lỗ”. Rồi cũng chết ráo
và đều chui xuống một cái lỗ đen ngòm có tên là “lỗ huyệt”. Đời đúng
thật là những cái lỗ. Mà xung quanh hắn hiện giờ có vô khối những cái
“lỗ” ẩm ướt, ấm nóng, nồng nàn sẵn sàng dâng hiến, đón đợi hắn…
Hôm nay hăm tám tết. Trời rét ngọt. Không gian đùng đục màu xám
chì. Đã mơ hồ có những hạt mưa bụi lay phay ngoài không khí, vương vào
mặt lành lạnh. Hắn đi lang thang trên con phố dài hẹp, hai bên là những
cửa hàng bán hoa cây cảnh, bạt ngàn chật ních, đầy ứ cây hoa, tràn ra cả
vỉa hè lòng đường. Người đi mua tấp nập chen vai thích cánh cùng xe máy
ô tô đánh võng, bấm còi loạn xạ. Hắn nhìn thấy một cửa hàng nhỏ, nép
bên gốc cây xà cừ to bày bán toàn những chậu hoa đỗ quyên đang nở rộ.
Hắn bước tới ngắm nghía. La liệt những chậu hoa đỗ quyên đỏ rực, tím
thẫm, trắng tinh khoe sắc. Hắn hỏi: “Có hoa đỗ quyên ba sắc màu trắng
hồng đỏ không ông?” “Chỉ còn một chậu ở phía trong, bác vào xem, ưng thì
mang ra đây tính tiền.”
Hắn bước vào. Bên cạnh chậu hoa đỗ quyên ba sắc có một người đàn bà xoay lưng lại, cũng đang chăm chú ngắm nhìn. Hắn không nói không rằng bước tới, cúi ngay người xuống đưa tay với…Cũng lúc đó, người đàn bà cùng cúi xuống, đưa tay. Hai cái đầu vô định va mạnh vào nhau. “Cộc”. Khô khốc. Đau điếng. Cả hai ngã lăn ra cửa hàng la liệt những chậu hoa. Tung tóe. Choáng váng. Xây xẩm mặt mày. Lăn lóc những chậu hoa…
Ông chủ cửa hàng rên rỉ: “Anh chị làm hỏng bao nhiêu hoa của tôi rồi tính sao đây?”
Hai người khách vừa xoa đầu vừa cố chống tay ngồi dậy, ngượng ngùng nhìn ông chủ cửa hàng hoa, nhìn nhau…
Họ bỗng sững sờ: “Bạn…”… “Bạn…”
Hắn móc ví trả tiền đống hoa bị hỏng cho ông chủ cửa hàng, rồi đưa
nàng ra quán cà phê ngồi định thần. Thật may mắn làm sao chậu hoa đỗ
quyên ba sắc màu lại không bị nát, còn nguyên. Hắn để chậu hoa trên bàn
giữa hai người: “Bạn còn nhớ cây hoa đỗ quyên trước cửa nhà ở thị xã xưa
không?” “Dĩ nhiên là mình nhớ. Nên hôm nay mình mới định chọn mua chậu
hoa này…” “Mình cũng định chọn chậu hoa này về để trong thư phòng dịp
tết. Tết này không về thị xã, không qua cái ngôi nhà xưa để ngắm hoa đỗ
quyên được…”
Thì ra nàng sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại nước ngoài làm việc,
xây dựng gia đình, sinh được một con gái. Gia đình tan vỡ. Nàng về nước,
ở hẳn ngoài thủ đô hầu như không bao giờ trở lại thị xã quê hương. Bởi
chẳng còn người thân ở đó. Nàng xây dựng gia đình lần nữa, được thêm đứa
con. Rồi lại tan vỡ. Vẫn cùng một nguyên nhân như nhau. Những người
chồng của nàng đều không mang lại hạnh phúc cho nàng. Và hình như họ
cũng không tìm được một điều gì đó khát khao nơi nàng. Họ đều cần hơn
một thứ gì đó. Nàng cười buồn héo hắt, đắng cay: “Hình như đàn ông ai
cũng cần hơn một cái gì hay sao vậy bạn?”
Hắn không biết trả lời nàng sao. Thì hắn từ khi chia xa nàng đã tâm
niệm, hạnh phúc chỉ là sự thỏa mãn của những cái “lỗ”. Những cái “lỗ”
đem lại cho con người ta cảm giác sung sướng. Mà đời hắn cho đến bây
giờ, hắn cũng không biết là mình đã tìm kiếm bao nhiêu cái “lỗ” để giải
tỏa, để truy tìm cảm giác hạnh phúc. Thế nhưng hình như không phải vậy,
càng trải nghiệm nhiều, hắn càng cảm thấy hạnh phúc, rốt cuộc là một cái
điều gì xa xỉ, không có thật trong cuộc đời này. Mỗi lần trải nghiệm
trong một cái “lỗ” nào đó, nó chỉ mang lại cho hắn cảm giác như vừa uống
xong một cốc nước lạnh giữa mùa hè nóng bỏng. Xong xuôi, có lúc còn
thấy ê chề mà cảm giác khát khao về một niềm hạnh phúc nào đó trong
truyền thuyết vẫn còn nguyên…
Hắn ngồi lặng yên ngắm nàng. Đã qua hai lần đò nhưng nàng vẫn đẹp dịu
dàng như xưa. Đôi má vẫn mịn màng trắng trẻo ửng hồng. Đôi mắt vẫn mở
to nâu ngơ ngác. Trong veo. Nàng vẫn giữ được cho mình vẻ đẹp thơ ngây
như xưa. Thật lạ lùng…
Hắn đề nghị được đưa nàng về. Nàng cũng không chối từ. Thì ra họ ở
hai đầu thành phố. Thành phố thì rộng lớn thế, thế mà bằng một cách nào
đó, đúng lúc ấy, họ cùng đến cái cửa hàng hoa trên phố Hoàng Hoa Thám để
rồi va vào nhau trong một cú chạm thần sầu. Liệu có là định mệnh gì
chăng? Vừa bê chậu hoa đi sau nàng lên gác, hắn vừa tự thầm hỏi mình như
vậy.
Hắn mang chậu hoa đỗ quyên lên đặt vào chiếc đôn nhỏ trong thư phòng
của nàng. Bật điện lên. Gian phòng bỗng trở lên sinh động lạ thường.
Sáng rỡ. Lung linh. Chậu đỗ quyên ba màu đẹp mê mị khoe sắc như hàng
chục năm về trước. Tuổi trẻ vụng dại. Bên hiên nhà… Những cảm xúc xưa
bỗng ồ ạt tràn về. Cảm thấy như là tiếng gọi của số phận đang réo tên
mình.
Hắn lấy hết can đảm cầm tay nàng, thầm thì: “Tết này anh qua ngắm hoa đỗ quyên cùng em nhé?”
Nàng ngước đôi mắt to nâu trong veo lên dịu dàng nhìn hắn. Một cái
nhìn mênh mang sâu thẳm khiến hắn choáng váng. Có cảm giác như cái
khoảng thời gian đằng đẵng từ thời trai trẻ đến nay không tồn tại.
TRẦN THANH CẢNH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét