tranh đinh trường chinh
XIN CHO NỢ MỘT LÀN MÔI
mùa này gió cũng buồn hơn
mưa nhiều tóc rối dỗi hờn lên vai
gió làm lạ bước chân ai
để chiều ga quạnh trôi dài đôi tay
mùa này lá cũng xa cây
tóc bay cứ ngỡ màu mây la đà
em còn vang giọng tình ca
của mưa nhiệt đới băng sa giữa rừng
mùa này trăng cũng muôn trùng
cho tay em sáng bão bùng lên cây
về thương tóc thả vai gầy
tương tư mắt biếc heo may thuở nào
mùa này trời cũng hanh hao
xôn xao mấy nhánh chiêm bao phố phường
em đi gởi nắng qua đường
trên môi còn vọng mười phương hẹn chờ
mùa này bến cũng xa bờ
làm con sóng vỗ vu vơ mạn thuyền
đêm sâu màu mắt lam tuyền
se đưa từng sợi thuyền quyên luyến chờ
mùa này mưa cũng hững hờ
để cho ngọn gió dại khờ chìm trôi
xin cho nợ một làn môi
<!>
8.3.2023
MƯỜI PHƯƠNG HẠT BỤI
rừng còn khép lá trên cây
để trăm năm mộng lưu đày cùng anh
hỏi em ngon gió trên cành
đã xanh lại bóng trăng thanh khi nào
hỏi em rồi hỏi trời cao
sao cành hoa ấy trôi vào lãng du
nghe rằm xuống tự nghìn thu
mà màu mắt động trăng ru em nằm
qua vườn hái nụ dâu tằm
dấu tay em ngã mất tăm giữa lời
tiếng chim kêu giọng cuộc đời
vàng cây lá đợi sương mời giọt không
tay em tuyệt tận bốn vùng
trôi theo giọt nắng muôn trùng gọi tên
bể dâu phù động lên đèn
em che biển rộng vang rền sóng xô
bước về khẻ niệm nam mô
mà thân tâm cũng nhấp nhô nửa chừng
qua bờ để lại dấu chân
mười phương hạt bụi còn ngân giữa lòng.
18.2.2023
CHO NGÂY THƠ MÃI
em đi đã mấy lứa cà
mà con bướm cứ rề rà hỏi thăm
chuyện đời xưa cũ lạnh căm
anh vun quén lại tháng năm chất chồng
buổi chiều nắng hẹn bờ đông
lúa đồng trổ ngọn vàng bông đến thì
bởi vì đời cũng lắm khi
làm khô đi những vết tì ăn sâu
còn gì để lại cho nhau
anh đem chôn ở vườn sau hết rồi
tầm xuân nở biếc màu trời
nên mưa ngày ấy cứ rời rã đau
ước gì xanh lại ngàn dâu
vườn xưa cỏ mọc dày sâu em về
hái hoa giỡn bướm bên hè
cho ngây thơ mãi đừng che mắt nhìn.
8.1.2023
BẺ NHÁNH TRĂNG XANH
sầu anh rải xuống dòng sông
mốt mai đến hẹn mùa vông nở đầy
đưa tay hái một chùm mây
gởi theo hương tóc đắm say bên nhà
nghe chiều tím đẫm hồn hoa
mà lòng bỗng ngã nghiêng sa một đời
thấy em thả mộng lên đồi
màu lan đã hết đơn côi trên cành
xin dành riêng khoảng trời xanh
cho em trả hết tình anh đem về
tháng hai có ánh trăng thề
chợt thương ngọn nắng đứng kề bên hoa
chợt thương ngọn gió sau nhà
theo anh đến tận giang hà mới thôi thôi
đêm chờ sương rụng sao rơi
anh đi nhặt hết đem phơi để dành
mai này về tới quê anh
cùng em bẻ nhánh trăng xanh lót nằm.
11.2.2023
ẤY LÀ THUỞ CỦA ĐÔI MƯƠI
nghe chiều lên tận bờ vai
mà sầu xưa đã úa phai mất rồi
ngóng về dĩ vãng mây trôi
thấy hoa đua nở trên môi một người
ấy là thuở của đôi mươi
lúc em chưa chiếm hồn tôi bên đường
hai lòng cách một niềm thương
mà cây hoa gạo đỏ hường bên sông
nhớ khi về tới cánh đồng
tiếng chim tu hú lạc dòng nước trôi
đừng tìm màu mắt xa xôi
để thương trăng lỡ mù khơi hướng nào
em đi mùa lá xôn xao
như con bướm lượn vườn đào ngẩn ngơ
chờ tay em hái mộng mơ
cho anh góp lại bài thơ thành lời
rồi về nhặt cánh hoa rơi
mùi hương tóc mãi còn khơi giữa lòng.
11.4.2023
HUỲNH LIỄU NGẠN
- (Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét