tranh hồ hữu thủ
Dạo này ông Nhân thường xuyên ngồi cafe trên phố cổ, không phải ngồi hàng nước vỉa hè như trước, ông chọn quán café Nhân ở Hàng Hành rồi ung dung thưởng thức tách cafe một cách tao nhã. Hôm nào muốn đổi gió, ông ngồi cafe ngay đầu phố Bảo Khánh để ngắm Hồ Gươm, ngồi đó chán, ông rẽ sang café CỘNG ngay phố Nhà Thờ.
<!>
Tính ra có ngày ông ngồi bốn quán café khác nhau tại khu phố cổ. Giống một đại gia vừa ôm được mớ tiền bán đất, ông vênh mặt ngắm trời, ngắm đất hoặc dán mắt vào chiếc điện thoại để giết thời gian. Café nâu nóng, nâu đá uống mãi đâm chán, ông tự nâng cấp bằng cách gọi tách Capuchino tuyệt hảo, nếu hôm nào không thích café, ông búng tay gọi ly bạc xỉu. Không có đất để bán trong cơn sốt, chẳng có nhà nằm trong khu đền bù, giải toả, sở dĩ có được thú vui tao nhã đó, do ông quyết định chuyển địa bàn hành nghề xe ôm. Ngày trước ông thường đón khách ở bến xe nước Ngầm, ngồi đó cả ngày bạc mặt ngoài đường, hôm nào khát ông gọc cốc trà đá còn tách café chẳng hề nghĩ tới.
Khi chán cảnh tranh khách rồi chửi nhau như mổ bò, ông lọ mọ tìm cho mình lối đi riêng, thay vì mặc bộ quần áo bám đầy bụi đường và chua lòm mùi mồ hôi cùng con xe Wave ghẻ, ông mạnh dạn đầu tư con xe Dream của hãng Honda Việt Nạm, xe đẹp và bền nhưng quan trọng là phụ tùng thay thế sẵn và rẻ. Khi đã có xe đẹp vào khu phố cổ kiếm ăn, ông từ bỏ thói quen tắm và gội đầu bằng xà phòng Omo để chuyển qua dùng dầu gội dành cho đàn ông và tắm xà phòng thơm cẩn thận. Thậm chí lâu lâu ông dùng nước hoa xịt phòng cho sang chảnh. Nhằm thay đổi triệt để, ông ném mấy bộ quần áo kaki cũ nát ra làm giẻ lau rồi thay bằng bộ đồ công sở. Của đáng tội muốn có khách hàng thân thiết và nhiều tiền, ông thấy bản thân phải có sự đổi mới.
Đầu giờ sáng đang ngồi nhâm nhi café trên phố Mã Mây, thấy điện thoại hiện lên tin nhắn với nội dung; “đã xong, dù chưa thưởng thức xong tách cafe, ông Nhân thanh toán tiền rồi phi xe ra đầu ngõ Phất Lộc đợi. Chưa đầy hai phút sau, cô bé Thanh Mỹ đã leo lên xe để quay về ngồi câu bọn trai Tây ở quán café Cộng trên phố Nhà Thờ. Chạy xe với tốc độ vừa phải, ông Nhân quan tâm hỏi
-Hai đứa Hương Thuận và Mộc Lam đâu rồi.
Đeo kính râm cho đỡ chói mắt, Thanh Mỹ giải thích hai cô bạn đồng nghiệp vừa chuyển xuống phố Dương Quảng Hàm thuê trọ, ở đó du hơi xa mỗi khi vào khu phổ cổ, nhưng bù lại mọi chi phí không quá đắt nên giảm áp lực khá nhiều. Tỏ ra mình là người thông thạo, ông Nhân tặc lưỡi:
-Chắc chúng nó định ở lẫn trong khu trọ với bọn sinh viên sư phạm để làm giá.
-Không đâu chú, sinh viên thật còn ế khách, nữa là hai con sinh viên dzom.
Ông Nhân gật gù công nhận, đúng là bây giờ thật giả lẫn lộn, bản thân Thanh Mỹ là sinh viên thật đâu phải loại gái dạt vòm, nhưng đã đi khách một lần sẽ khó từ bỏ. Ngày trước khi chở Thanh Mỹ đi khách lần đầu, ông đã hỏi cô sinh viên không sợ bị công an bắt sao, cô bé lắc đầu nói khá dài nhưng ông chẳng nhớ nổi. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó, chính Thanh Mỹ đã nhắc ông:
-Chú chỉ cần hóng kết quả xổ số thôi, đừng để ý đến mấy chuyện đó.
Tập thói quen việc ai người đó làm, ông chuyên tâm chở ba cô gái đến những khách sạn mini nằm trong các con phố cổ, ngoài tiền những cuốc xe, những tách cafe của ông đều được các cô thanh toán như là tiền chờ. Khi đã quen với công việc, ông nhận ra ba cô gái ngành đắt khách một cách đáng kinh ngạc, riêng cô sinh viên Thanh Mỹ ông đang chở, có ngày đã gọi ông tới sáu lần đưa đế n những địa điểm khác nhau. Không giống loại gái quá date hay hàng thải từ các vũ trường, dù chạy xe ôm nhưng ông Nhân tự biết nhận xét, cô sinh viên Thanh Mỹ chân dài, mặt đẹp cùng nước da trắng hồng nên đuổi khách không hết. Vốn bản tính kiêu kỳ, nêu khách hàng gọi điện đúng lúc đang ươn người, chẳng nể nang gì Thanh Mỹ chửi như hát hay. Quái lạ một điều, càng chửi Thanh Mỹ càng đông khách, chả khác gì mấy quán ăn kiểu như; bún mắng, cháo chửi. Lý giải cho điều này, nhiều lúc ông Nhân đoán chắc con bé được “trời thương, tổ đãi” nên mới vậy.
---
Chạy khách trên phố cổ, ông Nhân thấy khách nhiều tiền nhưng khó tính hơn. Để tiết kiệm tiền xe, các đôi trai gái thường gọi xe ôm rồi kẹp ba người. Dẫu sao khi chạy xe luồn lách trong phố cổ sẽ không lo gặp cảnh sát giao thông. Ông Nhân đúc kết một kinh nghiệm, hễ đôi nào gọi xe, sau đó người con gái ngồi ngay sau lưng, sau đó đến người con trai, chắc chắn đó là “hàng” một cách gọi khác của cave phố cổ. Bởi vì bình thường yêu nhau, không thằng nào chịu để người yêu ép chặt vú vào lưng ông, trong khi nó ngồi ghé tí mông ở sau xe. Đích đến của những đôi này đa phần là các nhà nghỉ bên khu Đầm Trấu, hoặc mấy khách sạn mini trong các con ngõ nhỏ và sâu hun hút ở phố Lương Ngọc Quyến, Đào Duy Từ. Chính trong những lần làm người vận chuyển như thế, ông Nhân vớ được vài mối khách quen thường xuyên gọi xe, cô sinh viên Thanh Mỹ là dạng khách như vậy. Nếu hôm nào gặp sắc đỏ chứng khoán không đi khách được, Thanh Mỹ vẫn gọi ông ship đồ ăn đến nơi thuê trọ ngay ở ngoài bãi Phúc Xá. Điểm chung nhất ông Nhân thấy được, các cô gái ngành trọ đâu cũng nổi tiếng ngoan hiền, họ thuộc nằm lòng câu “ làm đĩ chín phương, phải dành một phương thuê nhà”.
Dù có thiếu tiền phải đi vay nặng lãi, không bao giờ mấy cô này đong khách gần khu trọ và không đưa trai về nhà để mang tiếng ì xèo., nói chung mấy cô bé ngoan hơn cả con nhà lành.
Từ nhà trọ đi ra ngoài có việc, Thanh Mỹ và hai cô bạn luôn ăn mặc lịch sự kín đáo, không hở hang. Nếu gọi xe ôm, họ thường chọn mấy ông trung tuổi như ông Nhân. Sau này khi đã thân thiết, cả Thanh Mỹ và Hương Thuận lẫn Mộc Lam đều cho biết, họ thống nhất với nhau với đám Grab toàn sinh viên trẻ sẽ loại ngay vòng đầu, do sợ dính vào sợi dây tình cảm vớ vẩn khéo phải nuôi báo cô mấy gã đó ăn học đến khi ra trường rồi biến. Giống như các sinh viên khác, đúng 7 giờ 30 sáng Thanh Mỹ cùng hai cô bạn rời khỏi nhà, điểm đến không phải là giảng đường, các cô đóng đô tại mấy quán café trên phố cổ. Được chung của ba cô gái ngành, họ đều bắn tiếng Anh như gió và thích phục vụ khách quốc tế, hiếm khi phục vụ khách trong nước. Nếu có phục vụ khách nội địa, phải là khách VIP và có người giới thiệu.
Trong lúc cô sinh viên Thanh Mỹ ngồi rắc thính trên chiếc điện thoại Iphone, ông Nhân ý tứ ngồi phía ngoài như một khách vãng lai. Ngày trước ông tự hỏi, không biết Thanh Mỹ cùng hai cô bạn liên hệ với khách kiểu gì, mãi sau này Thanh Mỹ tiết lộ, cả bọn làm quen, thỏa thuận giá cả, bãi đáp qua zalo. Phương thức này khiến mọi việc kín đáo hơn kể cả cần show hàng, chưa kể tiền đi khách được chuyển qua ebanking nên chẳng lo bị xù như mấy vụ đình đám vừa xảy ra. Tuy nhiên không phải người nào muốn là được nhóm của Thanh Mỹ tiếp, dù liên lạc qua zalo nhưng vẫn cần người bảo lãnh, ít nhất có một người quen giới thiệu và cung cấp mật khẩu, kiểu như “bạn anh Giang, hay em chị Tuyến”. Thậm chí để tăng độ khó của bảo mật, nhiều trường hợp, khách phải gửi hình chụp chung với anh Giang hay chị Tú trước đã. Nói ra chẳng ai tin, trên không gian mạng vẫn có tú bà online điều hành công việc, bởi để hưởng tiền phần trăm, họ phải đứng ra đảm bảo sự an toàn và xử lý những vấn đề phát sinh, điều này giúp cho Thanh Mỹ cùng Hương Thuận và Mộc Lam yên tâm làm đúng chuyên môn. Khi thấy Thanh Mỹ đứng lên, chẳng cần phải nhắc, ông Nhân dắt xe xuống lòng đường và nổ máy chờ khi cô bé thanh toán tiền cafe, điểm đến tiếp theo vừa được gửi qua zalo nên ông chẳng cần hỏi lại. Đúng như các cụ nói, nghề chơi cũng lắm công phu, đừng tưởng cầm tiền ném vào mặt cô bé Thanh Mỹ là được phục vụ. Có lần ba cô Thanh Mỹ, Hương Thuận và Mộc Lam kể cho ông Nhân nhiều chuyện thú vị về việc phân chia địa bàn hoạt động, phân chia thứ hạng cao thấp và đương nhiên kèm theo nó là giá cả cho từng vị trí. Mọi việc đều được quy định rõ ràng, dù là quy định bất thành văn, nếu ai vi phạm quy định, sẽ có người đến tức thì để hướng dẫn thi hành luật.
Trời vừa hửng nắng, ông Nhân chạy xe máy tạt vào hàng nước trong con ngõ nhỏ, sở dĩ ông không ghé hàng cafe do phải đợi Hương Thuận vào lễ chùa Tảo Sách ngay Hồ Tây. Thường xuyên chở ba cô gái chân dài nên ông biết rõ, tất cả đều mê tín nên rảnh rỗi thường rủ nhau đi xem bói, ngày rằm mùng một cả ba cô gái chăm đi lễ chùa. Lên chùa khấn gì, chỉ họ biết, nhưng ông nhìn mặt cô gái nào cũng đầy vẻ thành tâm hướng Phật, ngồi đợi khách hàng của mình chìm trong hương khói, ông Nhân bắn điếu thuốc lào rồi tặc lưỡi, thôi thì chốn thiền môn là nẻo về hướng thiện của những mảnh đời chịu nhiều va đập chốn nhân gian. Dẫu sao chuyện tâm linh chẳng thể xem nhẹ, họ gửi niềm tin vào đó còn hơn tin vào cuộc sống thực tại. Sáng mùng một trời có nắng nhẹ, trong tiếng chuông, tiếng mõ và tiếng tụng kinh từ trong chùa vọng lại, cộng thêm làn khói hương mờ ảo, ông thấy Hương Thuận thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi, bước ra từ cổng chùa. Nhìn dáng vẻ đài các kiêu sa, đố ai dám bảo cô bé đó là gái gọi, nói linh tinh khéo còn ăn vả gãy răng vì tội láo lếu. Thanh toán tiền nước, ông Nhân vội chạy xe sang bên cổng chùa đón khách. Khi vừa ngồi lên xe, Hương Thuận đã nói:
-Chú chở con đến tiệm cơm chay ở hồ Ngọc Khánh.
Ông Nhân hỏi ngay:
-Thế con bé Thanh Mỹ và Mộc Lam đâu rồi.
-Tối qua chúng nó bay show tận trong Quy Nhơn.
Hai cô gái ngành ra sân bay nên ông Nhân đoán ngay, chắc lần này vẫn lão Hecman người Đức. Mỗi lần bay sang Việt nam công tác, ngay khi đặt chân xuống sân bay, lão đó liền gọi một lúc hai cô. Sở thích của lão khác người do khoái kiểu “bánh mỳ kẹp”. Ông Nhân chở gái ngành nhiều nên nắm rõ, thông thường mỗi lần bay show từ 3 đến 5 ngày. Có dạo cả ba cô gái chân dài cùng bay show chả khác gì ca sĩ hạng A, dạo đó Hương Thuận bay ra Phú Quốc, Mộc Lam bay vào Đà Nẵng, riêng Thanh Mỹ hay được xuất ngoại. Có tháng Thanh Mỹ bay qua Singapore hai lần, có bận bay thẳng tới Dubai. Điểm chung nhất của ba cô chân dài, họ sẽ ở trong các khu resort cao cấp, ban ngày nằm dài tắm nắng trên bãi biển, tối sẽ ăn chơi thác loạn. Do làm ăn có lộc, ba cô gái ngành chăm cúng bái, họ đi đủ đền, phủ, chùa chiền. Chưa kể mỗi cô sẽ thần tượng riêng một ông thầy bói, hễ có việc lớn, việc nhỏ trong tháng, tất cả đều thỉnh ý kiến của thầy. Ông Nhân đã chứng kiến, sau khi nghe thầy phán qua Zalo xong, Hương Thuận liền bắn tiền hậu tạ thầy qua internet banking, đúng là gái gọi thời 4.0 có học vẫn hơn. Trong suy nghĩ của ba cô gái ngành, làm gái chỉ là bước đệm trong cuộc đời, sau vài năm tích cóp đủ vốn, họ sẽ lột xác để sống cuộc đời khác.
Theo như lời của Mộc Lam, khi có tiền sẽ bay sang Hàn Quốc vá lại màng trinh, đại tu nhan sắc để kiếm tấm chồng xứng đáng. Xinh đẹp, có tiền, có học thức và nói tiếng Anh như gió, cả ba đều tự tin sẽ đắt chồng. Chưa kể khoản giường chiếu ăn đứt lũ con gái nhà lành vô tích sự. Châm lửa hút điếu thuốc sau khi hoàn thành cuốc xe, do chở Thanh Mỹ, Hương Thuận và Mộc Lam nhiều, ông Nhân hiểu rõ sự phân chia địa bàn hoạt động của hội chân dài váy ngắn. Tục ngữ có câu “ người năm bảy đấng, của ba bảy loài.” nghề này cũng vậy, nếu không nắm vững rồi đi lạc sang lãnh địa khác. Khi đó cả người lẫn xe sẽ được úp mặt xuống sông Tô Lịch ngay. Khu vực Trần Khánh Dư, hồ Hai Bà, Đầm Hồng, công viên Hòa Bình, đường Đào Tấn và hồ Hale được mặc định dành cho gái hết date. Loại này chuyên phục vụ mấy bố xích lô, xe ôm hay dân xây dựng ngoại tỉnh xa nhà muốn có chỗ “xả lũ”. Khu vực Trần Duy Hưng, Nguyễn Chí Thanh, Hoàng Minh Giám, Xã Đàn, Trần Duy Hưng, Nguyễn Khánh Toàn được khoanh vùng cho đội karaoke tay vịn. Những tiếp viên thuộc hàng cận date tầm 13 giờ và 16 giờ hàng ngày sẽ có một thằng choai choai kẹp 4, kẹp 5 phi như bay đến điểm hẹn. Hạng sang hơn một chút là dàn chân dài nhưng kém sắc, đám này được ém sẵn ở các khách sạn mini quanh khu Trần Duy Hưng, Trần Khát Chân, Đại Cồ Việt, Đầm Trấu. Ba loại hàng trôi dạt chỉ phục vụ cho giới bình dân ít tiền theo kiểu “tàu nhanh giá rẻ” miễn bảo hành hay đổi trả.
Ba cô gái ngành do ông Nhân hay chở đều thuộc hạng cao cấp có xuất xứ nguồn gốc và dán tem kiểm định, bảo hành đàng hoàng, do kiếm được nên họ chịu khó đầu tư. Hễ có tiền là đi học tiếng Anh, tham gia CLB người mẫu và luôn chịu khó cập nhật xu hướng mới để trau dồi nghề nghiệp. Không nói ra, nhưng ba cô đều muốn bon chen lấy một vài giải phụ trong các cuộc thi sắc đẹp cấp quận hay thành phố, việc này nhằm đảm bảo giá cát xê tăng nhanh khi có giải. Quá quen với những chuyến bay show của họ, khi nào thấy cô bé Thanh Mỹ nhắn tin “Ngày mai bọn cháu bay show”, ông Nhân biết sẽ có vài ngày đi vợt khách vãng lai kiếm tiền, trong lúc đám khách ruột đi tác nghiệp nơi xa. Mỗi lần bay show như vậy kiếm được mớ tiền, cô nào cũng mua sắm như minh tinh màn bạc. Khách hàng chịu chi do đa phần là doanh nhân hoặc đám công tử nhà giàu luôn nghĩ cách làm sao tiêu thật nhiều tiền và hưởng thụ. Từ khi các đường dây chân dài, người mẫu hoa khôi bị công an tóm, ông Nhân thấy ba cô chân dài cảnh giác hơn, hễ có khách gọi tới. Thậm chí nếu khách qua được 2 lớp bảo mật, nhiều khi Thanh Mỹ còn “nổ” địa chỉ ma để thăm dò phản ứng của khách. Sau nhiều lần báo chí đăng tin công an liên tiếp triệt phá các đường dây bán dâm. Chính chân dài Thanh Mỹ tuyên bố thẳng:
-Từ bây giờ chỉ phục vụ nhà ga T2.
Chạy xe ôm nhiều nên ông Nhân hiểu ngay đó là nhà ga đi quốc tế, như vậy Thanh Mỹ quyết từ bỏ thị trường nội địa, chuyển hướng sang hàng Việt Nam xuất khẩu. Nói được sẽ làm được, ông Nhân thấy Thanh Mỹ khi ngồi café phố cổ hay đi bar chỉ hướng đến đám du khách quốc tế. Ưu tiên số một vẫn là dân da trắng đến từ các nước phương tây, dân da đen tiền ít lại nhanh mất sức nên bị chối thẳng. Hôm nào thấy kẹt tiền quá, dân Hàn Quốc hay Đài Loan đều được Thanh Mỹ chấp nhận, miễn là chịu chi và hào phóng. Khác với cô bạn hướng ngoại, Mộc Lam cùng hương Thuận vẫn chịu khó phục vụ cả chặng quốc tế lẫn nội địa. Tuy đều là thân phận gái ngành, nhưng mỗi lần đi trên đường, thấy xe máy kẹp 5 chở đám tiếp viên ăn mặc hở hang. Ba cô nhất loạt bĩu môi chửi*
-Mấy con cave rẻ tiền, nhìn ngứa mắt.
---
Trời yên biển lặng bất ngờ nổi sóng, sau lần đi lễ chùa về, Hương Thuận bất ngờ tuyên bố mình mang thai, cô quyết định chọn bệnh viện Thu Cúc để chăm sóc thai kì và sinh nở. Đã xác định làm gái, tự dưng thấy bạn có thai khiến Thanh Mỹ lẫn Mộc Lam sững sờ. Ông Nhân biết việc này chẳng liên quan nên chở đống đồ dành cho trẻ sơ sinh đến nhà theo yêu cầu, khi bước chân vào căn hộ, ông thấy hai chân dài còn lại đang chất vấn bạn mình:
-Mày ngu hay sao lại sinh con, sau này định không lấy chồng nữa hả.
Hương Thuận đưa tay xoa bụng rồi nhẹ nhàng giải thích, người ta nói "buôn tài không bằng dài vốn" bọn mình có mỗi...cái đó làm vốn. Sau này hết date, nhan sắc tàn phai, nếu không tính trước, khéo mỗi đứa lại chọn một gốc cây ở đường Trần Khánh Dư để vẫy khách. Lấy chồng khác nào chơi xóc đĩa, chỉ khi mở bát mới biết mình thua hay thắng, do vậy hôn nhân, nhiều khi là canh bạc cuộc đời. Tao và chúng mày đều lăn lộn hơn chục năm trong nghề, số lần phải ra phố Vọng nạo hút nhiều vô số kể, dạ con chắc mòn hơn cả lốp xe khách chạy tuyến đường dài Bắc Nam, bởi thế sau này có chồng chắc gì đã sinh nở được .
Mộc Lam thở dài nói:
--Nhưng mày sẽ vất vả, rồi còn tương lai sau này.
-Khi nào sinh xong, tao sẽ gửi đứa bé về quê nhờ nuôi. Đứa bé coi như khoản đầu tư dài hạn cho sau này, ít nhất, tao cũng biết thằng bố của nó là ai.
Nhằm thuyết phục hai cô bạn, Hương Thuận mở tờ giấy có ghi quẻ thẻ đã xin hồi đầu năm rồi ngân nga đọc:
"Trăm năm một giấc mộng dài
Bàng hoàng tỉnh dậy là ai hay mình?
Là mình sao chẳng giống mình
Là ai sao lại chính mình nằm đây!"
Bùi Ngọc Phúc
(từ internet)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét