tranh nguyễn trung
kẹtirvine tustin về một ngãđường quen xa lộ kẹt từng hômanh đổi lối đi về hường kháckẹt sáng kẹt chiều chẳng gì hơntối kẹt luôn đời nơi chỗ ởtưởng tạm mà nay đến mười nămđồ đạc trong thùng thôi cố gắnggiữ, như giữ đời qua, căm cămmột hôm lục ra này bản thảothời ra đi, xuống núi giang hồsống được nhờ ngươi này chữ nghĩakhông thôi giờ cũng xác thân khôlàm thơ cho dế giun ngâm sảngkhúc hận tháng ngày quá ngu ngơnghĩ lại thì ra ta sống thậtnhà cửa xe cộ như tình cờem muốn thành ra đành phải cóbây giờ xa nhau không còn nódắt mẹ đi mướn chỗ gần đâymẹ già muốn đái thì cứ đáimuốn gì thêm nữa chẳng có aicon đi hốt kít và lau nước [ ... ]cực quá muốn than, đó mẹ mìnhmẹ đâu có muốn mà không biếtthời lẩm cẩm già, bệnh, vô minhnơi đây thiên hạ vui đi lễvui cũng mượn tiền muốn quịt luôn[ tôi bán anh em mua hàng xóm ]hàng xóm chơi cha phỉnh gạt buồnthành ra mẹ mất người lối xómvẫn thường thăm hỏi vẫn thường sangtôi vắng con bà ba bốn đứachưa chồng giờ đã hết đi ngangthành ra đời kẹt đâm ra ngán ... ./.nguyễn nam an
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét