nhà thơ thành tôn
Tưởng như Trần Yên Hòa đã làm khó chúng ta. Bởi cùng một lúc anh đến với chúng ta song song hai con người, niềm nở, đôn hậu. thật thà chân chất, như nhau, nhưng khoát hai màu áo khác nhau: Truyện và thơ.
Nếu chọn "Những Chuyến Mưa Qua" tập truyện, dày 260 trang, gồn 21 truyện thì sẽ mất lòng tập thơ, "Khan Cổ Gọi Tình, Về" dày 140 trang, gồm 46 bài thơ. Cả hai đều cùng bày tỏ với chúng ta một tấm lòng sâu nặng với quê hương đất nước.. Ở đó có người cha, có người mẹ, một đời vắt kiệt sức mình, nghiêng bóng che chở dìu dắt con cái để tạo dựng chúng nên người. Ở đó cũng có tình yêu một thời đầm ấm, nhưng không thiếu những chua cay trăn trở. Ở đó có cả cái bi hùng của chúng ta: yêu nước, anh dũng chiến đấu để bảo vệ đất nước, nhưng chẳng may bị thất bại, phải tù tội, từ đó tan đàn xẻ nghé, chịu biết bao nhiêu đau thương...kể cả cái sống và cái chết của chính mình để hôm nay tôi đượ+c bày tỏ với tác giả Trần Yên Hòa một tình cảm trân trọng.
<!>
Tập truyện của Trần Yên Hòa sẽ thủ thỉ với chúng ta nhiều thăng trầm của một kiếp người. Những thăng trầm đó, kể cả Tình Yêu, không lớn lao gì, có thể ai cũng gặp một đôi lần, nhưng chúng ta vì việc này công nọ mà quên đi, giờ được Trần Yên Hòa hồn hậu gởi lại làm ta giật mình, thấm thía, thấm thía nhất là với hoàn cảnh của chúng ta.
Bây giờ, tôi xin chọn tập "Khan Cổ Gọi Tình, Về để chúng ta cùng chia xẻ. "Khan Cổ Gọi Tình, Về" hẳn là một tập thơ tình, đầy ắp những yêu thương lứa đôi, nhưng hạnh phúc có khi vỡ ra thành từng mảnh đau thương, gây cho chúng ta nhiều xúc động:
Tôi còn lại em mà em xa lắc
Nên còn lại tôi, chỉ một tôi thôi
Vì em, biển, còn tôi, là cát biển
Lũ dã tràng kia, xe, cũng lở, bồi
hoặc:
Em cổ tích trong đời ta nước mắt
Đã bao lần vẫy gọi giấc mơ xưa
Ngày tháng lụn giữa một trời mộng ước
Em có tìm ra được dấu chân chưa?
Ở đây tôi xin mở một dấu ngoặc; Trần Yên Hòa có lúc có được hạnh phúc của tình yêu. Hạnh Phúc đi vào miên viễn của cuộc nhân sinh, như một lời chúc, mong Trần Yên Hòa quên đi "Những Chuyến Mưa Qua" mà "Khan Cổ Gọi Tình, Về"
Thu, em, Cali, một ngày rất vội
Cái lạnh se da làm buốt lòng người
Đốt chút lửa cho lòng ấm lại
Hong cuộc tình, vầy chuyện trăm năm
Trên bờ hạnh phúc, quí và hiếm ở đây là tác giả không quên một thời đã qua:
Tình ta là dòng suối mát êm
Tuôn tràn qua cánh đồng cỏ mượt
Một sớm mai nào ta đứng lặng im
Cũng quay lưng về vùng ngút mắt
Và tác giả cũng gọi giúp chúng ta:
Gọi mẹ, gọi cha, gọi em, gọi nước
Ở đâu xin về đùm bọc đàn con
Con sống lấy lây bên ngoài tổ quốc
Hãy dắt con về tìm lại giang san
Bốn đối tượng tác giả gọi dùm chúng ta, đã làm chúng ta xúc động. Bởi:
Cha là núi, vô cùng núi lớn
Che hồn con rợp mát quanh năm
Và:
Mẹ là biển, vô cùng biển rộng
Biển hiền hòa thầm thỉ ru con
Với quê hương thì Trần Yên Hòa đã khẳng định giúp chúng ta:
Tôi và Sài Gòn một thời mới lớn
Tôi và Sài Gòn một thời biết yêu
Sài Gòn và tôi một thời lính tráng
Dù trăm ngàn năm tôi vẫn yêu người
Trần Yên Hòa rất dứt khoát:
Phải về chứ
Phải không em
Vì đó là Đất Nước
Đất của ta
Và nước của ta
Không bao giờ, mất được
Từ cái khẳng định nghìn lần trăn trở ấy, tác giả "Những Chuyến Mưa Qua" và "Khan Cổ Gọi Tình, Về"... đã một lần nữa đôn hậu bày tỏ cùng tình yêu hạnh phúc
Ta hứa cùng em, sẽ đời cặm cụi
Như người nông dân đi gặt lúa về
Ta hứa cùng em sẽ đời lam lũ
Chỉ đọc thơ tình và yêu điên mê
Câu khẳng định cuối cùng của đoạn trích, chúng tôi xin được bàn vui với tác giả Trấn Yên Hòa. Trong hoàn cảnh hiện tại chúng ta còn phải biết đi "cày" để:
Chào tình yêu, chào muôn vàn ánh sáng
Đã rời xa ta một thuở biệt tăm
Nay trở về, đầu thiên niên kỹ mới
Bên thềm rêu, ta dọn chỗ em nằm
Trần Yên Hòa đã chân chất và trân trọng khiêm nhường xin dọn một chỗ nhỏ nhoi, thân quen như thế để tình tự.
Chúng ta tôn trọng ý tác giả và cùng biểu đồng tình.
Trên đây chúng tôi trân trọng giới thiệu "Những Chuyến Mưa Qua" và "Khan Cổ Gọi Tình, Về. Đó là 2 tác phẩm của Trần Yên Hòa, nhưng theo thiển ý của tôi, cũng là thơ văn của chúng ta. Bởi vì chúng ta không là nhà văn, nhà thơ một lần trong đời. Chúng ta chưa viết ra đó thôi, nay, Trần Yên Hòa viết giúp chúng ta. Hãy đọc để nhận ra sự thân quen mà ngờ ngợ đâu đó trong cuộc bể dâu này.
Để kết thúc cho sự dông dài của tôi vào thơ Trần Yên Hòa mà chưa nói được gì, suýt lạc đề (suýt bắt chước tác giả mà khan cổ gọi đề, về...) Chúng tôi xin ghi lại đây một giai thoại về tác phẩm và tác giả mà chúng ta đang chào đón.Bài thơ Khan Cổ Gọi Tình, Về (3) hai câu cuối là:
Đợi em bên vườn địa đàng
Xin em hãy ghé cài tràng hạt xưa
Khi làm bìa cho tập thơ sơ ý bị hỏng. Để kịp hợp đồng, nhà in đã nhờ người đánh máy lại trang thơ trích ở bìa sau. Do đó hai câu thơ trên đã biến đổi đi một chữ cuối:
Đợi em bên vườn địa đàng
Xin em hãy ghé cài tràng hạt mưa
Người đánh máy lại trang bìa sau là một ni sư, đã đọc nhầm
chữ "Xưa" thành chữ
"Mưa". "tràng hạt mưa" suy ra rất thiền tính.
THÀNH TÔN
(bài Phát biểu trong buổi Ra Mắt Sách của Trần Yên Hòa, tại hội trường Đài Little Saigon Radio, 2001. Được in lại trong Đặc San Đất Quảng Xuân Nhâm Ngọ, 2002)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét