tranh nguyễn sơn
KHÚC HÁT THANH TÂN CHO TÌNH NHÂN
Vì nàng hồn nhiên như cánh hoa
Ta khẽ nâng niu đôi tay ngà
Ngỡ mười nốt nhạc thanh trầm vọng
Trên phím dương cầm lướt ngân nga.
Vì nàng bình dị không kiêu sa
Thuở ban sơ nay bén duyên nhà
Mái đời kết tụ vòm hoa nụ
Ta ru người khúc hát hoan ca.
Mùa thu nào vừa thoáng đi qua
Khẽ lay cành lá ngọn cây già
Vườn xuân bao sắc màu thanh nhã
Nghe đời yên ả dẫu phong ba.
Vì nàng dịu dàng như phiến hoa
Hiến dâng niềm hạnh phúc vô bờ
Như tia nắng ấm mặt trời nhỏ
Cho đời ta dệt muôn ý thơ.
THIÊN THANH
Đáy mắt em xanh màu biển cả
Đừng xanh xao nhìn thấy nao lòng
Biển nào trùng khơi không có sóng
Vỗ ru bờ đến tận nghìn năm.
Màu thiên thanh xanh như cây mạ
Trên cánh đồng lá trổ non tơ
Cho ruộng quê trĩu bông hoa lúa
Người reo vui khi gặt vụ mùa.
VÒNG QUAY
Hân hoan mở cánh cửa tâm hồn
Trăm ánh kỳ dương trong đôi mắt
Đời nhiêu khê khép đau quặn thắt
Vẫn còn hình bóng của người thân.
Quảy trên vai gánh nặng hàm ân
Tạ ơn đời khi ta được sống
Dù thời gian tính luôn hà khắc
Nên vòng quay mang cấp số nhân.
MẶT TRỜI NHỎ CỦA TÔI
Vầng dương ngày vẫn sáng soi
Ta đi tìm nắng hong đời ấm êm
Chân qua cuối bãi đầu ghềnh
Ngàn mây xa khuất quanh triền cỏ lau.
Từ bờ ruộng lúa nương dâu
Như loài thú lạc rừng sâu mệt nhoài
Chim thanh xoải cánh lưng trời
Ta đi tìm giữa núi đồi ngàn cây.
Sáng phương đông, chiều đằng tây
Em! Vầng dương hiện cả ngày lẫn đêm
Canh khuya dọi ánh sao hiền
Xuyên qua song cửa lay rèm nguyệt phong.
Diên Khánh-20-8-2023
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét