Thứ Tư, 27 tháng 9, 2023

ý nghĩ - Cung Tích Biền

Nhà văn Cung Tích Biền: Ở quê nhà vui hơn đi Mỹ

“Để nhớ một thời buồn nôn, phi lý”.

 

1

Những tu sĩ đọc kinh như thầm. Giọng quen thuộc đến rỗng mục. Kẻ tiễn đưa trong khăn tang. Bọn âm nhạc say sưa đánh trống dập xõa thổi kèn. Nhạc trưởng đi đầu áo vét trắng có gù vai, đầu đội cát két, tay cầm cây gậy chỉ huy nhạc công. Thỉnh thoảng anh ta tung cây gậy lộn vòng lên không trung, rồi biểu diễn cách bắt cây gậy điệu nghệ khi rơi xuống. Bọn con nít chạy theo đám tang đông đúc là vì sự vụ vui mắt.

Ký ức của loài bò sát (Phân đoạn 14-15) - Trịnh Y Thư:

Nhà văn Trịnh Y Thư ra mắt tác phẩm "Theo dấu thư hương" - Thông Tin - Đời  Sống - Việt Báo Foundation – A Nonprofit 501 (c)(3) Organization

trịnh y thư
 
14.

Mười chín tuổi, tôi trở thành một dân quân du kích. Tôi được phát một khẩu súng và một băng đạn. Tôi cũng được tập bắn súng, nhưng mỗi lần tập chỉ được bắn ba phát vì không có nhiều đạn. Khẩu súng là vật bất ly thân, mặc dù công việc của tôi mỗi ngày là trồng ngô sắn, và đi mua lương thực như thịt cá về cho nhà bếp. Có hôm vào rừng đẵn những cây nứa to về làm lán, mỗi lán có ba, bốn du kích hay bộ đội trú ngụ. Lán của tôi do chính tay tôi cùng với năm anh du kích khác dựng, nên tôi làm kỹ lắm, trước cửa tôi còn trồng mấy bụi hoa rừng màu tim tím dễ thương.

THI SĨ BÙI GIÁNG: TỈNH HAY ĐIÊN - Trần Yên Hòa

 Bùi Giáng, một bài thơ lạc vận – Thư Viện Huệ Quang

bùi giáng

 

Tôi nhấn mạnh pê-đanh chiếc xe đạp cà tàng, cố đạp xe lên dốc cầu Trương Minh Giảng. Buổi trưa, đoạn đường này rất đông đúc người xe qua lại, nhất là quảng ngã ba Kỳ Đồng-Trương Minh Giảng (cũ). Trời Sài Gòn nắng chói chan, nắng như đổ lửa. Cái nắng, nóng ập xuống mọi người như cái chảo rang úp lên đầu vậy, khiến ai cũng muốn chạy xe cho lẹ. Tôi đạp xe lên cầu, nhìn thấy đoàn người đi trước ùn tắt, hình như bị kẹt xe hay sao đây? Sài Gòn độ rày hay kẹt xe lắm, nhất là buổi trưa, mà kẹt xe buổi trưa là một khổ nạn, vì cứ đứng dậm chân tại chỗ dưới cái nóng như thiêu đốt của ông mặt trời, rồi còn bị hàng trăm, hàng ngàn những chiếc xe, nào xe gắn máy Nhật, Trung Quốc, chỉa ống “bô” nhả khói tự do vô mặt, vô mủi thì làm sao mà chịu cho thấu. Nhưng dân chúng ở đây gặp những cảnh  ấy thường xuyên nên ai cũng đứng chịu chết giữa đường, cố gồng mình chứ biết làm sao.

Phan Khôi & Sĩ Khí Người cầm Bút - Vương Trùng Dương

Bài 6: Thơ mới từ Tình già - Báo Phụ Nữ
phan khôi


Trong bài viết của nhà văn Xuân Đỗ: “Nhìn lại các danh sĩ, danh nhân Quảng Nam mà đặc biệt là “Tứ Kiệt Quảng Nam” (Phan Châu Trinh, Trần Quí Cáp, Trần Cao Vân, Huỳnh Thúc Kháng), thì Phan Khôi có khuôn mặt đặc thù mang nhiều nét ưu tư khắc khổ... Một kẻ sĩ khí tiết, nghèo không than, bại không nản, bị coi thường không giận, bị xử oan không oán, bị chèn ép không bi phẫn, sống an nhiên tự tại, quyết không khuất phục uy quyền, không đầu hàng trước cái ác, không về phe cái xấu, không thích chốn quan trường, chẳng bon chen nơi thị tứ, mà chỉ đem sở trường, sở học chăm làm cái gì đó làm di sản cho lớp hậu sinh”.

Đ A U T H Ấ U - Hoàng Xuân Sơn

 Giới thiệu thơ Huỳnh Liễu Ngạn - Về quê - Nguoi Viet Online

 

 

Đ  A  U   T  H    U

 

gió mang điều lướt thướt

của một chùm hoa cau

nở trắng trời quê mẹ

đung đưa nỗi buồn rầu

,

chưa từng bức như thế

tiếng la bỗng rã phèng

nói được gì kinh kệ

một buổi chiều ho hen

,

kẻ lực điền gồng mình

gánh cơ ngơi. đổ vạ

chiếc mặt nạ cùng đinh

thánh thần bay tá lả

,

ngồi ở đây quên béng

bóng thời gian không che

nắng trên đầu tận tuyệt

cô đơn. chiếc bóng đè

,

cạo nhẵn râu kẻ gian

phơi trơ tuồng trán bóng

quả mướp nằm trên giàn

ông bình vôi lỏng chỏng

con voi phục đầu đê

ngo ngoe. vòi cơ chế

,

không dưng. trầm thế hệ

ba. bốn lờ nước trôi

dề lục bình không hẹn

thấu đau. cũng chịu đời

 

 

)(

h o à n g x u â n s ơ n

(Tác gỉa gởi)

 

Bỏ Huế mà đi - Huỳnh Liễu Ngạn

 

 Huỳnh Liễu Ngạn

 

Bỏ Huế mà đi 


(tặng Hồ Đình Nghiêm)

 

tôi về huế gặp trời mưa
định vô ngã giữa nhưng trưa mất rồi
lòng tôi như gió trên đồi
thổi qua lá phổi khi ngồi ngó lên

 
trăng còn giấu tuổi giấu tên

 

 

để cho huế cứ ngồi trên ngai vàng
tôi về lòng cũng xốn xang
bến xưa đò cũ chèo ngang dọc mời

những ngày thiên cổ lên ngôi
rêu phong ngói đỏ trầm môi lại đời
nghe chiều tịch lặng mù trôi
tôi nghiêng về phía sầu côi cút mình

ngỡ rằng mưa cứ làm thinh
chải thêm mấy nhịp cầu tình xót xiêu
áo bay tận phía trời chiều
hàng cây và gió mỹ miều đuổi theo

dòng sông thương núi nhớ đèo
muốn vô thành nội quê nghèo có vua
tôi nghe một tiếng chuông chùa
nên đành bỏ huế vạn mùa mà đi.

 

THÁNG CHÍN MƯA VỀ

 

em về qua phố chợ đông

cơn mưa đổ giọt chiều không sợi buồn

gió theo chân chảy xa nguồn

lòng thêm ướt mấy đoạn đường mới quen

 

mưa lênh láng mưa mù tên

gọi em tiếng gọi thân quen mịt mờ

theo đời lạnh đến bơ vơ

lá nghiêng mưa đổ lượn lờ lên tay

 

ngó em ngó mãi tóc gầy

ngỡ như đếm được sợi bay rơi cùng

mưa trùng trùng mưa ung dung

để run tiếng đập qua thung vẫn chờ

 

mưa che ánh mắt xa mờ

mưa xao xuyến mưa hững hờ tằm dâu

ai làm vương vấn trời sâu

cho mưa phải lỗi nhịp cầu em đi

 

qua đông mùa lúa chín thì

trời xanh em hẹn sầu bi cùng về

anh ra đứng ngoài sơn khê

hỏi em vọng lại mưa mê mãi hoài.

 

22.9.2022

Huỳnh Liễu Ngạn

Ái Vân: Để gió cuốn đi - Bảo La

 

Tự truyện Ái Vân sẽ lên phim » Báo Phụ Nữ Việt Nam

Để gió cuốn đi” là quyển tự truyện của nghệ sĩ hải ngoại gốc Hà Nội Ái Vân do Nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành năm 2016 phác họa đôi nét lịch sử về nghệ thuật Việt Nam nói chung, nhạc nhẹ Việt Nam nói riêng, và của các nghệ sĩ trong những phút giao thời. 

TÌNH KHÚC CUỐI THU - Nguyễn Vũ Sinh

 Check in ngay những điểm du lịch Hàn Quốc mùa thu “gây sốt”

 
 
TÌNH KHÚC CUỐI THU

Tóc người rẽ lệch đường ngôi 
Thoáng hương theo gió phả mùi hoàng hoa
Nâng niu tà áo bà ba
Nhớ màu hoa tím vườn cà ngõ sau.

Nắng về má thắm đỏ au
Mi cong mắt biếc xanh màu trùng dương
Ban sơ còn nhớ vấn vương
Một thời tuổi ngọc miên trường chưa phai.

Diên Khánh-20-9-2023
 
 
TRĂM CÁNH HẠC BAY 

Một cỗ áo quan vừa đủ ấm
Hũ cốt bình tro nghi ngút hương 
Cuối đời nghèo sang tan thể phách
Nghe sương rơi rụng buốt miên trường.

Phận người giữa đôi bờ cỏ lá
Phiến nhỏ mong manh đọng giọt sương 
Mai kia bay lạc miền hoang dã
Trong cõi nhân sinh bụi vô thường.

Đừng tự mãn bởi lòng hãnh tiến
Lúc rã rời co quắp bàn tay
Phương trời lạ xa xăm miên viễn
Còn gì đâu trên những ngón gầy.

Lòng thư thả trao hương dã thảo
Rắc áo tình nhân ấm men say
Tâm an tịnh xua tan phiền não
Mở lòng nghe trăm cánh hạc bay.

Diên Khánh-12-9-2022
 
 
TIẾNG XUÂN THÌ 

Bao thanh nữ đã qua thời xuân trẻ
Nay tâm hồn hoài niệm thuở ngày xanh
Tuổi hoa niên ai không từng như thế
Dẫu buồn vui đọng lại chẳng nguyên lành.

Xưa tóc huyền-tròn xoe đôi mắt biếc
Mắt môi ngoan má lúm nụ đồng tiền
Có hoài niệm cũng trôi vào tưởng tiếc
Của một thời con gái biết làm duyên. 

Thời gian vô hình-sao như lát cắt
Tóc xanh xưa nay chớm bạc mái đầu
Ngồi dõi bóng thoáng qua trên nét mặt
Đã in hằn bao dấu vết chim câu.

Mong sao trái tim còn nguyên bản thể
Cho máu tuần lưu hòa nhịp mỗi ngày
Dù già cỗi nhưng ngỡ nhìn nghe thấy
Tiếng tâm hồn trỗi nhạc điệu mê say.


MƯỜI NĂM 

Thoáng đó mười năm như giấc mộng 
Vắng con đường rợp bóng hàng cây
Dấu chân qua mờ xa biền biệt 
Lá còn xanh biêng biếc tháng ngày.

Tay đan dệt sợi sầu tưởng tiếc
Dĩ vãng mười năm một chặng dài 
Xâu kim chỉ khâu bờ vai áo
Nhuốm thời gian màu vải phôi phai.

Mười năm thoáng qua giờ ngoảnh lại
Nghe tiếng vó câu ngựa dựng bờm 
Bụi đường xa bay mờ trắng lóa 
Lá biếc hàng cây có xanh hơn? 

Diên Khánh-22-9-2023
 
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...