Huỳnh Liễu Ngạn
Bỏ Huế mà đi
(tặng Hồ Đình Nghiêm)
tôi về huế gặp trời mưa
định vô ngã giữa nhưng trưa mất rồi
lòng tôi như gió trên đồi
thổi qua lá phổi khi ngồi ngó lên
để cho huế cứ ngồi trên ngai vàng
tôi về lòng cũng xốn xang
bến xưa đò cũ chèo ngang dọc mời
những ngày thiên cổ lên ngôi
rêu phong ngói đỏ trầm môi lại đời
nghe chiều tịch lặng mù trôi
tôi nghiêng về phía sầu côi cút mình
ngỡ rằng mưa cứ làm thinh
chải thêm mấy nhịp cầu tình xót xiêu
áo bay tận phía trời chiều
hàng cây và gió mỹ miều đuổi theo
dòng sông thương núi nhớ đèo
muốn vô thành nội quê nghèo có vua
tôi nghe một tiếng chuông chùa
nên đành bỏ huế vạn mùa mà đi.
THÁNG CHÍN MƯA VỀ
em về qua phố chợ đông
cơn mưa đổ giọt chiều không sợi buồn
gió theo chân chảy xa nguồn
lòng thêm ướt mấy đoạn đường mới quen
mưa lênh láng mưa mù tên
gọi em tiếng gọi thân quen mịt mờ
theo đời lạnh đến bơ vơ
lá nghiêng mưa đổ lượn lờ lên tay
ngó em ngó mãi tóc gầy
ngỡ như đếm được sợi bay rơi cùng
mưa trùng trùng mưa ung dung
để run tiếng đập qua thung vẫn chờ
mưa che ánh mắt xa mờ
mưa xao xuyến mưa hững hờ tằm dâu
ai làm vương vấn trời sâu
cho mưa phải lỗi nhịp cầu em đi
qua đông mùa lúa chín thì
trời xanh em hẹn sầu bi cùng về
anh ra đứng ngoài sơn khê
hỏi em vọng lại mưa mê mãi hoài.
22.9.2022
Huỳnh Liễu Ngạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét