MÃI ĐƯỢC CÒN NHAU
trăm năm sau em sẽ của anh
sẽ trả đền nhau một chữ tình
em chắc không ngờ trong kiếp mới
em hãy còn mặc áo giai nhân
anh cứ còn là gã làm thơ
để yêu em tận tháng cùng ngày
và chắc tình không hành anh nữa
một đời chỉ một áo em bay
em sẽ tình nhân của bắt đầu
sẽ là vợ của những mai sau
trang thơ anh chợt vàng hoa cúc
để cứ em hoài mắt rất thu
em cứ hoài tơ tóc với anh
sớm mai đời cho tới hoàng hôn
trăm năm rồi tới trăm năm nữa
hai đứa còn nhau mãi được còn.
THÁNH ĐỊA
là nơi anh từng gửi trái tim
thuở không nguôi mòn mỏi đi tìm
anh chợt hoá thành tên Do Thái
bồi hồi về Jerusalem
là nơi anh gửi cả đời buồn
em của vô vàn xưa cố hương
là tương lai cũng là quá vãng
như đã sông trôi vẫn ngọn nguồn
là nơi em trọn vẹn hình hài
công cha nghĩa mẹ ơn đất trời
không dám ái ân (mà khát vọng
nụ hôn bùng lửa cháy đời nhau)
có gã làm thơ về thánh địa
mỗi sớm hôm lặng lẽ cúi đầu...
RỒI CŨNG VỀ CHUNG
vẫn tưởng em đi đã hết buổi chiều
ai ngờ chiều vẫn đang lang thang trên dòng sông cũ
tôi cũng ngỡ đã qua đi những mùa lữ thứ
sao tôi hoài trôi lạc bến bờ ai?
sao tôi nhìn cuối ngày không thấy tôi
và em cũng không cho tôi nhìn thấy
chỉ biết mỗi lần không nguôi là mỗi lần ngó lại
hai cái bóng rời nhau lạnh ngắt bên trời
có khi chết đi tôi còn tin mình được sống
câu thơ xưa nghi ngút khói dâng đời
tình tưởng chết mà tình còn sống được
em về nằm chung một nấm mồ tôi?
16-9-2023
HOÀNG LỘC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét