Tan chợ em về
Ta thả hồn về một thuở rong chơi
Thấy cô Chiêm nữ qua cầu Bà Bốn
Với đôi mắt, chưa bao giờ lẫn lộn
Đôi mắt to tròn, thăm thẳm, đầy vơi ...
*
Giữa chợ đông, buông thả biết bao người
Lặng lẽ trôi, điều gì nhắn gửi
Trong tiếng vọng ngang chiều rười rượi
Bỗng tròn vang, trong vắt tiếng cười
*
Lối em về, làng Hậu Khoách xa xăm
Hàng dừa nghiêng nghiêng, mờ xanh chỉ dấu
Con chim khách kêu, không bay mà đậu
Chắc nhà em, chiều có khách đến thăm
*
Em vụng về đội rớt bó chùm ngây (*)
Bên Long Hà, chuông lễ chiều đang điểm
Cơm chiều nay chỉ còn canh cà tím
Em cười đi, rồi nghe mẹ la rầy ...
*
Cánh đồng xa mờ giấu tuổi trẻ anh
Lang thang dọc ngang, những triền cát trắng
Tím ngắt hoàng hôn, góc đời trĩu nặng
Giọt đổ, bến bờ tiếng vọng quẩn quanh
*
Phố chợ Hòa Đa lặng lẽ lao xao
Còn nguyên đó, những ân tình năm cũ
Chung nỗi buồn vui, bao điều ẩn dụ
Nao tha chàlàn, băng ican tha tànào (**)
*
Đường em qua, bờ ruộng đứng lặng thinh
Cánh đồng lúa, nuột nà thì con gái
Có biết đâu, những điều gì rớt lại
Bóng nắng chao nghiêng, bóng nắng quen nhìn ...
______________
(*) Cây Chùm ngây: Tên khoa học Moringa oleifera, tiếng Anh: Cây Cải ngựa (Horseradish tree), cây Dùi trống (Drumstick tree), cây Dầu bel (Bel-oil tree), Cây thần dịu, cây Ba đậu dại... Ở Ninh, Bình Thuận người ta thường lấy lá non, hoa, trái non làm rau nấu canh.
(**) Cùng đi chung một đường, ăn cá chung một bàu
Ngôn chí tự hành
“Đâu có gì gọi là kinh nghiện
Phải chăng, đó chỉ những sai lầm”
LTH
Gánh một gói, gồng tràn kinh nghiệm
Sĩ phu Bắc Bình hề về hưu
Nghe chao chát, thời gian gõ điểm
Còn vấn đề gì hề bảo lưu?
*
Câu ngôn chí tự hành lạnh quạnh
Mà chuyện áo cơm hề lưu không!
Bạn gái xưa, có còn đỏng đảnh?
Nắng rớt, tan chiều hề mênh mông!
*
Nghoảnh mặt, thấy sông đè sóng trước
Quy luật muôn đời hề đâu sai!
Lao xao sống, xa rời gương lược
Quá khứ soi hề dội tương lai
*
Gì thì nói, đừng đùa: xương máu!
Đau đáu, một thời hề chưa xa …
Nhỏ nhoi, nhưng là chim báo bão
Dập cánh đời hề đổ bóng qua
*
Chuyện cũ, mà niềm tin luôn mới
Đất chở, trời che hề công tâm
Nghe và nhớ, một đời mong đợi
Góc khuất, thăng trầm hề tháng năm …
*
Có ánh mắt, đăm đăm qua ngõ
Gió nồm săn hề gió chuyển mùa
Xin lỗi bạn, ngày xưa còn đó!
Về hưu hề! tính gì: Được-thua?
*
Trời trở nắng, vo tròn ký ức
Tưng tửng trôi hề lạc bến sông…
Yêu và giận, nổi niềm khôn dứt
Hoải hoang … hề! một dáng eo cong …
Thuyền giấy
Em trở về
Sống lại
Một chiều mưa
Chờ quang tạnh
Thả trôi
Con thuyền giấy
Con mương cũ
Sao còn nguyên như vậy?
Thuyền giấy
Bây giờ
Cũng mắc cạn
Khúc cua xưa
Bao nhiêu năm rồi, con xa bàn tay mẹ vịn
Ngang dọc nẻo đời, bước trợt, bước trơn
Con ấm ức, vẫn dằn lòng nhẫn nhịn
Không dám kêu thầm một tiếng mẹ ơi!
Giờ đây, nắm bàn tay mẹ khẳng khiu, lặng im câm nín
Giọt lệ âm thầm đang chảy ngược đường khơi…
Sao lời ru nào cũng quyện nét đượm buồn
Lời em ru, à ơi… sâu đậm
Một nỗi buồn, vô nguyên cớ mênh mông
Lời ru đó có giấc mơ thêu hoa dệt gấm
Sao buông thả trôi về phía cửa sông
Em chợt quay ngang, còn một chút mủi lòng…
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét