Đêm
đã khuya, sao tôi còn thao thức mãi! Cứ mỗi lần nhận được thư của những
người bạn còn ở lại bên trời quê hương lận-đận là tôi nao cả lòng! Tất
cả những thông tin về Huế làm cho tôi xúc động bâng khuâng!
Tôi chỉ còn nửa mảnh đời ở đây, còn nửa mảnh đời vẫn gởi lại cho
Huế. Buổi chiều với mảnh trời tím cũng gợi nhớ, buổi sáng với nắng cũng
xôn xao, cũng không khuây khỏa nỗi rờn rợn Huế trong tim!<!>
Huế lầm than trong lũ lụt mưa nguồn. Tôi nhớ những cơn bão lụt
phũ phàng phủ lên đầu dân Huế. Nước và nước, từng dòng nước đục ngầu
ngập tràn tàn phá khắp nơi, đường rầy xe lửa bị xói lở, trôi luôn bờ
sắt, nhà cửa loang lổ, tường vôi còn in rõ dấu nước thấm vào, nhiều căn
nhà phên tre mái tôn bị sập nằm đó, không biết người trôi giạt đi đâu?
Từ
Cồn Hến, Nguyệt Biều, Kim Long, Bao Vinh, Phú Vang, Hương Điền, Hương
Trà cho đến vùng thành phố Tây Linh, Tây Lộc, Diệu Đế, Đông Ba, Gia Hội,
Chi Lăng... nước đều thăm viếng mọi nơi không bỏ sót. Vỹ Dạ nên thơ lút
chợ, lút nhà, ngập trường học, đình làng. Hàn Mặc Tử -thi sĩ yêu Vỹ Dạ-
nếu còn sống chắc chắn sẽ dành cho Vỹ Dạ một bài thơ buồn "Tắt Nắng".
Thật thế, nắng đã tắt từ lâu, chỉ có mưa và mưa xối xả, nước sông Hương
đục ngầu cuồn cuộn chảy, còn đâu cảnh Huế thơ, Huế mộng ngày nào!
Biết
bao đau thương mà dân Huế phải trải qua và chịu đựng nhưng Huế vẫn còn
muôn vàn quyến rũ. Huế đã cho tôi những kỷ niệm đẹp, tình người đẹp và
nhẹ nhàng nhưng cũng mong manh như tơ trời! Tôi thích nhất là vào mùa
mưa lạnh, kéo nhau đi ăn bánh khoái ở chân cầu Đông Ba. Mới bước vào
quán đã ngửi thấy mùi thơm của bánh, tiếng mỡ trong chảo nóng vang lên
tiếng xèo thật lớn, bà chủ quán đổ bột vào nhẹ nhàng, xếp từng miếng
thịt rồi từng con tôm; tôm nằm co quắp trên tấm thảm màu vàng bằng bột
càng làm nổi bật màu đỏ hồng của nó. Rải rác chung quanh là màu nâu sậm
của nấm, màu trắng của giá. Khi chiếc bánh đã đến độ chín vàng giòn, bà
múc một muỗng trứng gà đã đánh nhuyễn rưới vào chung quanh chảo, thế là
chiếc bánh đã hoàn thành. Bà xếp gập chiếc bánh lại làm hai, bỏ ra dĩa,
chiếc bánh bốc hơi khói cộng thêm mùi thơm và màu vàng đậm của bánh.
Tôi
nghĩ không ai có thể từ chối ăn chiếc bánh như thế! Tương để chấm với
bánh cũng cầu kỳ không kém; tương phải là tương Huế tự làm, đậu phụng
tươi luộc chín xay nhuyễn, gan heo xào với tỏi bằm nhỏ, ớt bột xào với
mỡ. Tất cả các thứ đó đem trộn chung lại với nhau làm thành một thứ nước
chấm tuyệt hảo. Kèm theo bánh là dĩa rau diếp non, lá mỏng như lụa màu
xanh nõn chuối, các loại rau thơm với trái ớt xanh, vài miếng trái vả,
vài lát khế chua và vài miếng tỏi sống. Vị béo ngậy của bánh quyện vào
tương, vị chua của khế, vị cay của ớt, vị nồng của tỏi cùng vị hơi chát
của trái vả. Tôi thiết tưởng không thể có món ăn nào ngon hơn và thắm
thiết hơn thế nữa!
Huế
còn biết bao nhiêu điều để thương, để nhớ, để ngậm ngùi! Tiếng chuông
Thiên Mụ vang vọng lúc chiều buông càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch trầm tư.
Nhìn dòng Hương Giang lờ lững, nhìn núi Ngự chênh vênh và mấy nhịp cầu
Trường Tiền nối hai bờ thương nhớ, sao mà đáng yêu đến thế! Mùa sen nở,
Tịnh Tâm nồng ấm, những con đường Nội Thành hiền hòa phủ đầy bóng mát.
Trong
ký ức bỗng rộn ràng xôn xao nỗi nhớ, nhớ những chuyến đò Thừa Phủ ngày
xưa, những buổi tan trường ríu rít bên nhau. Một, hai, ba... chạy nhanh
xuống bến, có khi xách guốc mà chạy, quần xắn ống lên cao mà lội, mà
trèo... Có những lúc vừa đặt chân lên, lòng khấp khởi mừng thầm vì kịp
chuyến thì cũng có lúc đò đã quá đầy, chủ đò lại neo giam tại bến. Cả
bọn nhìn nhau phân vân, nửa muốn xuống, nửa lại muốn ngồi lì đợi chuyến
sau. Hoặc những sáng sớm tinh mơ, cả bọn lao xao cười nói đợi đò qua bên
kia sông trên đường đến trường. Dòng sông bềnh bồng sương khói, hai
hàng áo trắng tóc thề làm đầy cả chuyến đò ngang. Bao nhiêu đứa cùng
xuôi một đò, cùng sang một bến với tiếng cười nói rộn ràng cả một khúc
sông thời thiếu nữ. Thế mà từ giã mái trường Đồng Khánh thân yêu bước
xuống dòng đời, mỗi đứa lại tách về một bến. Dầu đục hay trong cũng phải
đi cho trọn quãng đường đời, vẫn cố đứng vững trên đôi chân của mình dù
phải qua bao ngang trái đắng cay!
Cái
vui thú nhất trong đời học sinh là được nghỉ học, nghỉ hai giờ đầu
chẳng hạn, đạp xe vòng vòng dọc theo bờ sông Hương, những buổi sáng có
sương mù bao phủ, dòng sông mờ mờ ảo ảo, đẹp não nùng! Những kỷ niệm rất
vui, rất hồn nhiên vô tư nhưng khi nhớ lại cảm thấy man mác buồn! Làm
sao có được nữa -dù chỉ một lần- gặp lại trong tâm hồn ta tình cảm lãng
đãng một thời chép truyền tay nhau những bài thơ tình ướt át của Xuân
Diệu, của Huy Cận... Chưa có một sợi khói nào vương trong mắt nhưng tôi
và các bạn đã thuộc lòng những câu thơ tình tứ đó.
Tôi
không quên những buổi chiều hè, đứng trên đồi Từ Hiếu, im lặng lắng
nghe ước muốn được làm cây thông đang reo trong lòng mình! Rồi đi ngược
sông Hương, băng qua Thiên Mụ qua luôn Văn Thành, Võ Thành, qua luôn Chợ
Đồn, đi một đoạn nữa đến một vùng mây nước mênh mông của các nhánh sông
nhỏ đổ vào sông Hương gọi là Long Hồ, xa xa là núi Tuần. Những lần đứng
ngắm cảnh hoàng hôn như thế, tôi cứ bảo là hoàng hôn của Bà Huyện Thanh
Quan vì nơi đây hội đủ tất cả những cảnh trong từng câu thơ của Bà.
Đúng là cảnh "Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn", ngắm hoài không
chán, đứng mãi không muốn về! Đến bây giờ tôi vẫn còn nợ chính bản thân
tôi một bức tranh tả cảnh hoàng hôn của Bà Huyện Thanh Quan. Tôi không
bao giờ pha màu được cảnh bảng lảng bóng hoàng hôn đó cả và đó cũng là
điều tôi luôn luôn tìm kiếm đến tận bây giờ! Các màu mà theo trí tưởng
tượng của tôi có lẽ là sự hợp lại, tan vào của tím nhạt, hồng nhạt, vàng
nhạt, lam nhạt, màu của sương của khói, thêm một chút gió của núi, hơi
của nước và một chút thì thầm phát xuất từ con tim!
Ngoài
ra, khu vườn quê mẹ vẫn là một vòng tay êm ái cho ta muốn quay về. Huế
của tôi thiếu sự trù phú ưu đãi của thiên nhiên nhưng sao vẫn thừa sức
quyến rũ để mãi mãi là lối về êm ái ngọt ngào trên bước đường xa quê.
Tôi luôn ao ước được trở lại Huế, trở lại trường Đồng Khánh dấu yêu,
mặc áo trắng ngày xưa đứng dưới hàng phượng vỹ trước cổng trường để mà
nghe muôn ngàn âm hưởng của ngày xưa vọng lại.
Vẫn
mong muốn trở về những ngày cuối cuộc đời. "rũ bụi phong trần" ẩn dật
trong mảnh vườn quê hương để được sống với bao kỷ niệm; để được hít thở
mùi hương hoa bưởi, hoa ngâu, hoa ngọc lan; để được nhìn thấy khu vườn
ngập nắng của mùa hạ, chim chóc kêu ríu rít trên cây nhãn lồng chín rộ
được bọc bằng mo cau, màu hoa khế tim tím trong vườn; nằm dưới gốc cây
mã trảo thơm lừng thấy cả bầu trời Huế với cơn mơ đi vào thế giới tuổi
thơ ngày nào !!!
... Để chiều nay ta lạc loài trên xứ lạ,
Nghẹn ngào dâng thương nhớ quá Đồng Khánh ơi!
Nguyên Hạnh - HTD.
München - Đức Quốc
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét