Tôi về ở trong appartement này đã hơn 20 năm, một khoảng thời gian dài đủ để chứng kiến bao cảnh tang thương biến đổi của cuộc đời. Bóng xế hoàng hôn ảm đạm dàn xuống chung cư này nhiều hơn là ánh sáng rực rỡ của những buổi bình minh...
<!> Những năm đầu
khi tôi mới đến, vợ chồng ông Damhart ở tầng 1 là một cặp vợ chồng đã
được nhiều người yêu mến về tính tình cởi mở, luôn luôn hòa nhã với mọi
người. Bà rất siêng năng mẫu mực, làm việc nhà không biết mỏi mệt, lúc
nào cũng mang sẵn một cái tablier trước ngực. Tôi có cảm tưởng như công
việc nhà của Bà làm không bao giờ hết được. Và gặp ai cũng vui vẻ dừng
lại, hỏi thăm đôi ba câu rồi mới chịu đi. Ông chồng lại rất vui tính với
nụ cười hiền hòa thật dễ thương. Rồi dần dà, Bà bị đau, không còn nhớ
gì, đi gõ cửa hết nhà này đến nhà khác, có khi quên cả lối về! Cuối cùng
thì không còn đi được nữa, nằm một chỗ rên la suốt ngày. Đêm đêm mà
nghe tiếng rên của Bà, tôi lại đâm ra khó ngủ, xót xa cho Bà vô cùng.
Rồi Bà vĩnh viễn ra đi! Âu cũng là một lối giải thoát cho những nỗi đớn
đau mà Bà đã chịu đựng quá lâu dài rồi!
Ông, còn lại một mình, sức khỏe cũng yếu dần rồi cũng như Bà, đi không
nhớ đường về, thỉnh thoảng lại thấy Polizei dắt ông về. Những lúc ở nhà,
khi thì Ông hé mở cửa lớn, khi thì đứng ở cửa sổ nhìn vu vơ ra đường,
kêu réo mọi người qua lại lung tung.
Khi
Ông mất, tôi xúc động nhiều nhưng cũng mừng cho Ông, chứ cứ phải kéo lê
cuộc sống quá đơn độc như vậy, tội cho Ông quá!
Hôm đám tang Ông, chỉ thấy hiện diện có một người cháu gái và mấy
người y tá thường săn sóc Ông mà thôi. Trong căn nhà quàn tư nhân, chỉ
có một người kéo vĩ cầm bên cạnh quan tài, điệu nhạc nghe vừa cô đơn vừa
não nuột thấm tận lòng người. Tôi cũng đã ứa nước mắt khi nhìn khung
cảnh đìu hiu của một kiếp người, kết thúc một cuộc đời quá chua xót đắng
cay. Trên đường về, lòng tôi cứ nặng trĩu u hoài.
Tầng 2 dưới nhà tôi, hai Ông Bà Stussak là cặp vợ chồng già hạnh
phúc nhất rồi đó, đi đâu cũng có nhau, lo cho nhau từng chút. Hồi trước
những lúc
tôi đi làm về, gặp hai Ông Bà trên
cùng một chuyến xe. Vậy là Bà gần như quên mất sự hiện diện của Ông bên
cạnh; kể cho tôi nghe huyên thuyên bao
nhiêu
chuyện cho đến khi về tận nhà. Còn chồng Bà lại là người bạn thân thiết
thường hay đi chung hồ bơi với tôi. Không ngờ Bà bị Cancer mà tôi không
hay! Bẵng đi một thời gian không thấy Bà, hỏi thăm Ông mới biết Bà phải
vào bệnh viện. Vì phát hiện căn bệnh quá trễ nên khó có hy vọng qua
khỏi, tôi xin đi thăm Bà nhưng Ông nói Bà về nằm ở một bệnh viện gần nhà
người con gái, rất xa München, không tiện cho tôi đi theo. Rồi một hôm,
Ông đã ứa nước mắt báo cho tôi hay Bà đã ra đi và tôi đã đi đưa đám
tang Bà tại Nordfriedhof.
Trời hôm đó
tuyết đổ mù mịt, lạnh vô cùng - Cả một bầu trời âm u, ảm đạm. Trong nhà
quàng, Ông đứng âm thầm như một chiếc bóng cô đơn, nước mắt chảy dài.
Còn tôi, chỉ biết ngậm ngùi cầm lấy tay Ông như chia xẻ bớt niềm lẻ loi
cô quạnh của Ông được phần nào hay phần đó.
Rồi Ông vẫn thui thủi ra hồ bơi nhưng không còn hăng say vùng vẫy như
trước nữa. Ông đã đi và về với những bước chân âm thầm trong câm nín
chịu đựng cho số kiếp của mình.
Đớn đau
như vậy vẫn chưa đủ, định mệnh vẫn chưa buông tha Ông. Bây giờ Ông cũng
bị Cancer và ở hẳn với người con gái và tôi chỉ hỏi thăm Ông qua điện
thoại mà thôi.
Tầng lầu 4 trên tôi là nhà Bà Bingl. Có lẽ ngày còn trẻ Bà xinh đẹp lắm,
dù bây giờ đã lớn tuổi nhưng nét hương xưa vẫn còn phảng phất. Gặp Bà
lúc nào cũng thấy nụ cười còn tươi tắn trên môi.
Ngày trước Bà rất thân thiết với Bà Wagner, đối diện nhà tôi. Hai
Bà hay hẹn nhau đi ăn, thong dong dạo bước hay đến nhà nhau để cùng uống
café buổi chiều. Rồi Bà bị đau đầu gối, kéo lê đôi nạng, tôi có hỏi Bà
sao không xin dời xuống tầng trệt cho đỡ phần di chuyển. Nhưng Bà nói
ngại dọn nhà lắm.
Nay thì thực sự Bà không cần dời nhà nữa! Bà đã nằm liệt một chỗ, cũng chỉ một mình và chỉ có y tá đến chăm sóc mà thôi.
Thỉnh thoảng tôi lên thăm Bà, nhìn tôi Bà cười rạng rỡ, cứ muốn tôi
ngồi xuống bên cạnh Bà, cầm chặt tay tôi như muốn tìm chút hơi ấm của
tình người. Ôi! Làm sao tôi chia xẻ hết được niềm đau của những người
bạn hàng xóm của tôi đây?
Chưa vơi nguôi ngoai, lại thấy ở tầng trệt vừa có một đám tang nữa.
Thật quá bất ngờ, vì Ông Klinger chỉ đau có 3 tuần rồi ra đi. Trông Ông
vẫn còn khỏe mạnh và còn trẻ so với các ông bà trong chung cư này.
Hôm đưa đám Ông, bà vợ đang nằm trong bệnh viện nên phải ngồi xe
lăn để ra mộ phần. Rất đông người tham dự, hoa tươi chất đầy, phải chăng
nhiều tấm lòng thương mến đã dành cho Ông. Âu cũng là một niềm an ủi
dịu ngọt cho Bà và giúp Bà thêm nghị lực để tiếp nối những ngày đơn
chiếc còn lại. Nay thì Bà bị tiểu đường nặng, nằm một chỗ, ngày ngày có y
tá đến chăm sóc thường xuyên.
Chưa hết,
đối diện nhà tôi là Bà Wagner, vốn là bạn thân của Bà Bingl ở lầu 4 đã
nói ở trên. Bà Wagner ly dị chồng đã lâu nhưng vẫn treo cái bảng tên
chồng Dr. Wagner. Có lẽ Bà muốn giữ lại dư âm vang bóng một thời của
mình nên Bà luôn luôn hãnh diện với danh xưng này.
Bà bị tiểu đường rất nặng nhưng cứ muốn ăn ngọt, hay vào tiệm mua
rất nhiều bánh rồi về sợ bệnh, lại mang cho tôi. Không nhận thì Bà không
vui.
Bà ở một mình, có người con gái duy nhất
làm việc ở Hồng Kông, rất may nay cô ấy đã về ở hẳn München. Sức khỏe
của Bà càng ngày càng sa sút, người con gái đưa Bà vào viện dưỡng lão
khi trí nhớ không còn minh mẫn nữa. Thật buồn cho cuộc sống quá ảm đạm
thê lương, vô tri vô giác, chẳng hơn gì cỏ cây.
Người cuối cùng kế bên cạnh nhà tôi là Bà Trudzch, nghe nói ngày
trước Bà là kiến trúc sư. Bà thích ăn mặc đẹp, áo quần đặt mua toàn
những thứ đắt tiền. Cứ chiều chiều Bà lại ăn diện đẹp đẽ rồi lần bước
xuống cầu thang để đi dạo một vòng. Sau này Bà không còn ra khỏi nhà
được nữa vì bịnh tim lại cộng thêm bịnh suyễn. Bịnh tật đã hành hạ Bà
xuống sắc quá nhanh chóng. Những lúc quá yếu, cần làm một việc gì đó, Bà
hay gọi phone nhờ tôi sang giúp.
Bà chỉ
có một người con gái ở chỗ khác, thỉnh thoảng đến thăm chứ không ở
thường xuyên, người con trai thì ở tỉnh xa. Nhìn Bà hốc hác xanh xao, lê
từng bước mệt nhọc, chỉ lẩn quẩn quanh bốn bức tường, có lúc phải gục
xuống bàn để thở, tôi cảm thấy cuộc đời quá u ám. Cứ nghĩ đến mình rồi
cũng sẽ có một ngày như vậy, làm tôi hết muốn sống lâu, sống thọ.
Rồi có những đêm khi mọi người đang yên giấc, lại giật mình thức
giấc vì tiếng còi hụ của xe cấp cứu, cứ chở Bà đi rồi chở Bà về như đi
chợ, thấy mà tội nghiệp hết sức. Cuối cùng Bà phải vô bệnh viện cả thời
gian dài. Tôi vào thăm, Bà mừng vô cùng, cầm lấy tay tôi không rời và
cứ ao ước được trở về căn nhà quen thuộc của mình.
Nhưng Bà đã không trở về được nữa! Hôm đi dự đám tang Bà, tôi đã
thực sự bàng hoàng xúc động tột cùng! Tôi chưa bao giờ dự một đám tang
tiêu điều buồn bã như vậy. Tồng cộng có 9 người, làm tôi ngồi mà cứ
ngóng ra cửa xem có ai đến nữa không?
Chín người được phát 9 cái bông hồng, đến đặt lần lượt bên quan tài, cúi đầu tiễn biệt rồi ngậm ngùi ra về.
Ôi! Cuộc chia tay sao mà não nề quá vậy! Hay là ước nguyện của Bà
là ra đi lặng lẽ, không muốn làm vương vấn những người còn ở lại chăng?
Nhưng khó có thể nào không để lại một chút gì vương vấn cho người
còn ở lại!? Dù thân hay sơ cũng ít nhiều suy ngẫm; người nằm xuống - một
đám tang với nghi thức trang trọng hay một đám tang lặng lẽ đìu hiu thì
những người đã chết đều có một điểm tương đồng quy về mẫu số chung là
đều
trở về cát bụi...
Cuộc sống vừa độ lượng vừa khắc nghiệt, không ai thoát ra được quy
luật " Sinh, Lão, Bệnh, Tử ". Các ông bà bạn láng giềng của tôi đã lần
lượt ra đi về một thế giới nào khác và tôi còn ở lại, nhìn thời gian
trôi để thấy tóc mình cũng không còn xanh nữa...
Vẫn biết cuộc đời là hư vô! Có đó rồi mất đó nhưng sao tôi vẫn nhớ xót xa những người bạn láng giềng dễ thương của tôi.
Bây giờ, ngày ngày ra vào chung cư, tôi vẫn cứ mường tượng hình ảnh
Bà Trudzch hay ngồi nơi bục cửa nghỉ mệt mỗi khi đi dạo về, Bà Stussak
luôn luôn ân cần hỏi han, Ông Klinger thấy tôi từ đằng xa đã ngả mũ chào
v.v...
Sự ra đi của họ đã làm cho tôi
ngậm ngùi, thương tiếc, xót xa cho những dâu bể của cuộc đời. Tôi cố
gắng thức tỉnh, cố gắng nguôi quên mọi sự đổi dời của bể dâu, nguôi quên
qui luật vô thường bất biến của vạn hữu, nhân sinh, xem như là chuyện
thường tình của đời người nhưng sao lòng vẫn thấy bâng khuâng, bùi ngùi
khi ngày ngày vẫn vào ra chung cư này; cảnh vẫn như xưa nhưng những
người xưa đâu vắng...
Tôi chỉ có một niềm
vui nho nhỏ là đã giúp đỡ nhiều người trong khả năng của mình. Ít ra tôi
cũng đã đem đến cho họ một vài nụ cười, một chút ấm lòng trong tình
người và tôi luôn luôn tâm niệm rằng:
Cuộc đời sắc sắc không không
Còn chăng chỉ một tấm lòng cho nhau.
Nguyên Hạnh HTD
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét