Giao thừa, tôi và em
mẹ tôi xưa, đất quán rường
chở che con, mộng bình thường ấu thơ
một thời tuổi trẻ, ngu ngơ
trong vòng tay mẹ, ù ơ ví dầu
Giao thừa năm ấy, rất lâu
Sang nhà cô bé, nhìn đâu cũng tình
Em nhìn tôi nụ cười xinh
Như xuyên thấu, qua cái hình hài tôi.
Rồi giao thừa, rồi bể dâu
Rã tan giấc mộng ban đầu rất thơ
Tôi bao năm sống ơ thờ
Xa em như một bài thơ lỡ làng
Giao thừa xưa pháo reo vang
Tôi yên lặng đợi em sang bên mình.
Có cơn mưa rớt thình lình
Em tôi ướt áo... cuộc tình cũng trôi
Trời mưa ướt áo em rồi
Làm sao sưởi ấm đôi môi nhạt nhòa
Em cho tôi nụ hương hoa
Tình ban đầu đã xa rời tuổi thơ
Bao năm thời gian đợi chờ
Giao thừa nhớ tiếng em cười năm nao
Bây giờ đất khách xôn xao
Đón xuân sang, những ồn ào vây quanh
Ôi chao, lòng thấy mong manh
Nụ cười xưa, bỗng trở thành giấc mơ.
Tịnh không
Lòng chập choạng nỗi vô hồn
Cơn thức tỉnh bỗng như cồn cào tôi
Thôi không hết đứng lại ngồi
Trơ thân phiền muộn rồi thôi em à
Miền quê cũ bỗng hiện ra
Trơ thân lữ thứ hồn xa vọng về
Thời gian khuất nẽo sơn khê
Mây và tóc cũng đi về có nhau
Tôi ì ạch giữa vàng thau
Thân như mỏi những nát nhàu tháng năm
Trở về bến vắng tịnh không
Thân trơ quán tưởng mênh mông sáng chiều
Trở về bóng đổ liêu xiêu
Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi
Tôi nghe tiếng gọi thầm thì
Tịnh không vàng đá ôm ghì lấy thân
Thì thôi bỏ mặc căn phần
Trở về lòng tịnh phân vân nỗi gì,
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét