tranh nguyễn trung
SỢI NHỚ
Anh thả vào em sợi nhớ
Bàn tay mười ngón gầy gò
Đời như vẫn còn mắc nợ
Để em nằm ngủ hoài mơ.
Trải lòng anh viết bài thơ
Nửa đời nhìn còn dang dở
Nghĩ suy trí còn non kém
Ý thi đọng đến bây giờ.
Đừng trách chi anh khù ngơ
Khi đời tựa như hạt bụi
Gió bay cõi trần lầm lũi
Chợt thấy lòng càng lẻ loi.
Đời người bóng vó câu phi
Hạt bụi nằm trong bình hũ
Còn nghe tiếng chuông mõ gõ
Ngàn năm nương bóng độ trì.
Xin ngồi giũ bụi sân si
Mong đời rong chơi mê mải
Vẫn còn thắm lời tình ái
Chung đôi xuôi ngược dòng đời.
(Diên Khánh-12-3-2024)
CÒN TRONG ANH MÀU ÁO LỤA VÀNG
Nắng Cali hoàng hôn còn vàng
Một màu tươi mới ánh chứa chan
Hay mùa đông đến trời vào lạnh
Ngoài sân tuyết rơi phủ ngập tràn.
Ta ở Nha Trang nắng chang chang
Biển vẫn xanh đang thì con gái
Người trẻ bỗng thấy mình già lại
Ngỡ sóng bạc đầu vỗ khơi xa.
Bên đại dương thấy dáng quê nhà
Nắng vẫn ấm xuyên trời đất mẹ
Một màu vàng như da em bé
Mắt người già cháy đỏ khát khao.
Bờ đại dương sóng vỗ cồn cào
Đứng phía biển nhìn nơi xa thẳm
Ngỡ lòng anh con thuyền nhỏ đắm
Thủy triều dâng trùng lớp sóng đêm.
Nắng Cali còn vàng áo em
Mộng hải hồ vùi lòng thủy thủ
Dù bão cuộn muôn trùng sóng dữ
Còn trong anh màu áo lụa vàng.
Hồn dường như giờ hóa dã tràng
Con còng nhỏ lang thang trên bãi
Màu biển vẫn muôn đời trẻ dại
Xin gởi lòng chút nắng Nha Trang.
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét