tranh nguyễn sơn
PHÙ HOA
Lạ từng góc phố con đường
Bàn chân nghi hoặc phố phường đã qua
Trời nắng nhớ hàng me già
Nhớ tên con phố la cà ngày xưa.
Nghe thèm một nhịp guốc khua
Người qua tà áo lụa mưa ướt dầm
Tên trường giờ hóa xa xăm
Mới hay đã mấy mươi năm qua rồi.
Bánh xe quay nghiến phận người
Tay khêu ngọn bấc lên mồi lửa nhen
Gió lùa tắt lịm ánh đèn
Sờ tay dò dẫm bức màn đen giăng.
UỐNG RƯỢU TRẦN GIAN
Đời trải qua nhiều phen sinh tử
Cơm trại cũng từng quen mùi ăn
Xuống âm ti gặp bầy quỷ dữ
Chắc gầy nhom họ trả về trần.
Ở địa ngục tìm đâu ra rượu
Quỷ róc xương, cắt lưỡi rợn người
Thà ở quê uống "ba xi đế"
Tuổi bảy chục rồi vẫn ham chơi.
Cố tu tâm chẳng chửi váng đời
Tiên sư toàn một lũ chồn hôi
Thớt dính tanh tao đâu chút mỡ
Bâu đến vo ve một bầy ruồi.
NGƯỢC DÒNG THỜI GIAN
Anh sẽ đưa em ngược dòng thời gian cũ
Những ngày xa xưa phụ cùng mẹ để làm nông
Cha đi học tập nên gia đình còn lam lũ
Bởi cả thảy tám người nên bữa cơm độn sắn khoai.
Sáu đứa em nhỏ thèm ăn còn thiếu đói
Thương chị mình xa lứa tuổi thanh xuân
Không còn cặp sách đến trường đi học
Lội xuống ruộng sình bùn lem lấm bàn chân.
Thời xa xưa có biết bao gia đình gian khó
Môi trẻ thơ ngỡ vụt tắt nụ cười
Những mùa xuân trôi âm thầm lặng lẽ
Ngày cũ đã qua nay rạng rỡ ánh mặt trời.
Làng quê có thêm nhiều màu ngói đỏ
Bóng con trâu bước lầm lũi trước đường cày
Màu nắng ấm chan hòa trên đất mẹ
Nắng vẫn vàng như làn da Việt em ơi!
Nguyễn Vũ Sinh
(Diên Khánh-10-4-2024)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét