Lần này, vào trình diện Khối Chiến Tranh Chính Trị, sau khi trình thẻ căn cước, thì được một vị Sĩ Quan ở đây, sau khi dò bản kết quả, thông báo với tôi:
- Anh đã đậu vào Khóa 2/CTCT. Trước đây đã có một toán trình diện và đang thụ huấn ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung. Anh vào lần này theo đợt thứ 2, đợt này đang ở Trung Tâm 1 Tuyển Mộ Nhập Ngũ. Bây giờ chúng tôi cấp Sự Vụ Lệnh, anh qua trình diện ở Trung Tâm 1 Tuyển Mộ Nhập Ngũ, nhé.
<!>
Tôi cầm tờ giấy trình diện ở Trung Tâm 1 Tuyển Mộ Nhập Ngũ, mà lòng nhẹ tênh. Không biết vui hay buồn. Lúc này vào trường Sĩ Quan, tôi cũng chưa phân biệt được hai chữ Trừ Bị và Hiện Dịch là như thế nào? Cảm giác tôi thật mơ hồ. Khi chiếc lưới Hiện Dịch đang bủa vây tôi, đó là theo nguyên nghĩa, Hiện Dịch là tình nguyện, xung phong, ký tên đồng thuận, chấp nhận gia nhập suốt đời vào Nghề Lính.
Dù khù khờ, thật thà, nhưng tôi vẫn biết là khi đã trình vào trại nhập ngũ rồi, thì đường lui ra cũng rất khó, nên tôi buổi chiều và đêm hôm đó tôi ở lại nhà anh Tôn chơi. Buổi tối, ở nhà anh Tôn, một người anh làm ở điện lực, anh đã cho tôi uống một chầu bia say mềm...say đến đổ gục xuống bàn, không biết trời trăng gì nữa cả.
Sáng hôm sau, khoảng 10 giờ, anh Tôn chở tôi đi ăn sáng và sau đó vào trại nhập ngũ số 1. Hành trang tôi đem theo chỉ hai bộ đồ dân sự, đôi giày dân sự, bàn chải và kem đánh răng...thế thôi, vì ai cũng nói, vào lính, sẽ được phát ăn, uống và áo quần, giày giép...Nói chung là quân trang quân dụng đầy đủ, nên tôi đem theo chỉ bấy nhiêu.
2.
Tôi mang cái túi xách trên vai, nhẹ hèo. Bước khỏi chiếc xe vespa của anh Tôn. Chiếc xe kềnh càng, to đùng, nhưng chạy máy im re. Anh Tôn làm việc ở nhà máy điện Quảng Ngãi, nay mới đổi về làm tại Đà Nẵng được khoảng một năm. Anh có nhà cửa đang hoàng, vợ con bảy, tám đứa, nhưng anh sống rất bạt mạng, nhậu nhẹt lu bù. Tuy vậy, anh là người làm ra tiền, quảng đại, hào sảng.
Tôi nói với anh Tôn:
- Thôi em đi nghe anh Tôn. Cảm ơn anh đã giúp em, hồi hôm nhậu với anh một bữa đáng đời. Vui quá.
Anh Tôn nói:
- Thôi em đi vào đi. Khi nào được phép ra chơi, nhớ ghé nhà anh, đừng ngại gì hết, nhé. Em nhớ địa chỉ, đi xe ôm có mấy chục bạc.
Tôi dạ nhỏ rồi bước vào chỗ bên phải cánh cổng của Trung Tâm 1 Tuyển Mộ Nhập Ngũ, có chòi canh với người lính gác đứng bên trong.
Tôi lục túi lấy cái Thẻ Căn Cước và cái Sự Vụ Lệnh, cầm tay. Rồi đến gần nói với người lính gác:
- Thưa anh, tôi có Sự Vụ Lệnh vào trình diện ở đây. Xin anh cho vào.
Người lính gác đưa tay cầm lấy 2 tờ giấy, đọc xong, anh nói:
- Được rồi. Anh vào đi. Anh vào trong Bộ Chỉ Huy trình diện với Ban Nhân Viên.
Tôi nói:
- Cảm ơn anh.
Người lính gác bước ra mở cổng cho tôi vào. Bên trong là một khu đất rộng...Có một dãy nhà tôn san sát lố nhố người, họ bận đồ lính rộng xềnh xoàng, nằm ngồi trên các chiếc giường sắt đôi, trên một, dưới một...
Tôi bước vào xế bên một dãy nhà như là văn phòng. Văn phòng có kê một dãy bàn, và có những người lính đang làm việc.
Tôi hỏi một người lính:
- Thưa anh, phòng trình diện ở đâu, anh làm ơn chỉ dùm.
Người lính nói:
- Anh vào trong đi, đến thấy có ghi hàng chữ là phòng trình diện tân binh.
Tôi cảm ơn rồi đến chỗ theo lời hướng dẫn của người lính. Bước vào thì gặp một trung úy lo coi về việc các khóa sinh trình diện. Tôi đưa giấy tờ ra cho viên sĩ quan, và được ghi vào hồ sơ. Xong, vị trung úy nói:
- Bây giờ anh theo tôi xuống phòng bên kia. Trong lúc chờ đợi đưa anh vào huấn luyện ở Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, anh tạm thời ở đây. Căn phòng này chứa các bạn cùng khóa anh đấy, cũng mấy chục người, họ trịnh diện cũng được một tuần rồi. Các anh sẽ ở chung với nhau. Phòng này còn rộng, nhiều giường còn trống nên anh chọn giường nào cũng được. Anh đến cho biết chỗ, xong tôi dẫn anh đi lãnh quân trang.
Người trung úy dẫn tôi đến căn phòng lúc nãy tôi đã nhìn qua. Thấy tôi, các bạn kẻ nằm, người ngồi, trên các cái giường sắt, vẫy tay và la to:
- Có lính mới anh em ơi!
Mọi con mắt đỗ dồn nhìn về phía tôi. Tôi cũng vẫy tay chào lại các bạn. Tôi chọn đại một chiếc giường sắt bỏ không và nói với viên trung úy:
- Tôi chọn giường này.
Xong, viên trung úy dắt tôi đi lãnh quân trang. Lãnh 2 cặp đồ lính rộng, một đôi giày bố & vớ, giây nịt, nón lưỡi trai, bi đông nước...
Người trung úy dặn thêm:
- Anh vào đây rồi là anh đã là người lính, phải chấp hành mệnh lệnh. Sáng thức dậy 5 giờ, chuẩn bị sinh hoạt, lãnh phần ăn, uống. 6 giờ ra sân tập thể dục...Khi trại có chuyện làm việc, anh phải chấp hành. Có thể thứ bảy, chủ nhật các anh được ra phép thăm nhà, nhưng đi về phải đúng giờ. Các anh ở đây khoảng 1 đến hai tuần, nếu có chuyến bay thì các anh đi. Thôi anh về phòng, thay quần áo lính...ở trong này không được bận đồ dân sự.
Tôi ôm mớ quân trang quân dụng về phòng, để trên giường và bắt đầu thay quần áo. Lần đầu tiên bận cặp đồ lính rộng xềnh xoàng, còn thơm mùi vải mới, tôi chợt thấy lòng buồn buồn. Thế là giã từ đời sống dân sự, giã từ những ngày tự do bay nhảy ngoài đời, giã từ những buổi lên lớp giảng bài cho học sinh. Giã từ em, giã từ!
Dù là lính mới đối với các bạn trình diện trước tôi hai tuần. Các bạn này là những bạn sống ở các tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Quảng Tín, Quảng Ngãi và Đà Nẵng. Cũng "cùng một lứa bên trời lận đận", qua tiếp xúc ban đầu, có bạn cùng lớp với tôi, có bạn học hai, ba năm đại học, lấy được mấy chứng chỉ luật khoa có, văn khoa có, khoa học có. Được các bạn tâm sự, là muốn vào trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị vì nghe cái tên trường quá hay và cũng muốn có một tương lai - sau này được làm ở văn phòng, hay những đơn vị Chiến Tranh Chính Trị ở hậu phương...Chúng tôi cùng nhau có những mơ ước thật tốt đẹp về tương lai mình.
Ở trung tâm 1 tuyển mộ nhập ngũ chỉ loanh quanh: tập họp, làm vệ sinh doanh trại. Rồi về phòng nghỉ, đấu láo, kể chuyện ngoài đời cho nhau nghe...Trưa, chiều, xuống phòng ăn, thức ăn của lính tuy không ngon, nhưng trong hoàn cảnh sinh hoạt chung, ai cũng tuổi từ mười chín, hai mươi, hăm mốt... nên sức ăn ngồn ngộn. Lúc nào nhà ăn cũng "hết hàng".
Buổi chiều, sĩ quan trực cho tập họp để vào phòng. Các nhà bên kia những người trình diện thuộc thành phần giáo chức, trình diện đi học khóa 9 tuần...Các vị, ai mới vào sinh hoạt đời lính cũng ngơ ngác như nhau. Tôi thấy có thầy K, giáo sư dạy học trường trung học TCV, thầy N giáo PCT, còn nghe nói thầy chánh sở giáo dục thành phố Đà Nẵng nữa. Họ thường tập họp trễ, đứng trong hàng lộn xộn, cũng bị phạt nhảy xổm, hít đất như mọi người.
Các bạn tôi gặp ở đây đều dễ thương, cởi mở. Chỉ có bạn Bích "khều" hay nghênh ngang, tôi nhìn bạn một lần, Bích dọa đánh tôi. Tôi đành xếp vó im lặng. Tuy nhiên sau này vào quân trường ở Đà Lạt, tôi và Bích cũng thân nhau, vui vẻ.
Tôi nhớ có Lê Quang H., Hoàng Đăng, Trương H. Võ Văn H, Hà Thúc L., Trần Thanh Ng., Lữ Ch., Võ Văn H, Nguyễn Văn H, Lê Đại T, Hồ Ng, Hoàng Văn C, Nguyễn A, Nguyễn Đình H, Nguyễn Thế H, Bùi Minh Tr, Lê Phước B, Nguyên Thanh V, Nguyễn N..., Ngoue64n Ngọc Th...
Sau này có 2 anh rút ra khỏi đám tụi tôi, đó là anh Lê P B, và anh Nhật (tạm gọi). Anh Lê Phước B, trong những ngày đầu đã "chê" lính này rồi, và anh tìm cách rút ra thực. Sau anh thi đậu vào Khóa Đốc Sự Quốc Gia Hành Chánh. Còn anh Nhật, thì vào trại Nguyễn Tri Phương, có việc đo chiều cao, phải trên 1m6, nên Nhật bị loại)
Tôi ghi tên này, chỉ là để nhớ lại một thời, và vì thời gian cũng đã quá lâu, có thể lẫn lộn các bạn đi đợt 1 hay đợt 2. Nếu sai xin các bạn đại xá.
Trong các bạn cùng đợt này, tôi nhớ có một bạn tên Trần Thanh Ng. Anh chàng hơi thấp nhưng mặt mày sáng sủa, đẹp trai, râu quai nón rất đàn ông...Tôi lân la nói chuyện, và kết nhau vì bạn N đã học ở Luật Khoa SG có 2 chứng chỉ luật, từng đi Đài Loan học về "nhà máy đường", về nhưng không đi làm, đến tuổi đi lính phải "nhảy" vào đây. Ng đã từng làm phóng viên ở báo Điện Tín, biết làm thơ, viết văn...rất hợp với tôi. Ng. đã từng sinh hoạt Văn Học Nghệ Thuật với các bạn văn nghệ Quảng Ngãi như Phan Nhự Thức, Hà Nguyên Thạch, Khắc Minh...Ng. quen biết, giao tình với nhà thơ Trần Tuấn Kiệt và họa sĩ Nghiêu Đề, nên tôi rất nễ phục Ng. Từ đó, Ng. là bạn thân nhất trong đời lính của tôi...cho đến bây giờ.
Tập họp, tập họp!
Tiếng còi tu huýt nổi lên xé lên của một ngày, trời gần sáng. Cùng tiếng kêu to của vị sĩ quan coi phong chúng tôi. Thời điểm này tôi không thấy có tân binh nào, hình như lúc này, ở đây chỉ nhận những người vào học sĩ quan, hay giới giáo chức sẽ học quân sự 9 tuần. Chúng tôi thì thanh niên phơi phới nên nhanh nhẹn hơn, khi nhận nghe tiếng tu huýt và tiếng kêu của sĩ quan thì vội nhảy xuống giường và nhanh nhảu chạy ra sân tập họp.
Sau khi hàng dọc, hàng ngang thẳng thớm. Vị sĩ quan bắt đầu đếm nhịp cho chúng tôi tập thể dục, chim bay cò bay...Thực ra đây chỉ là trại tiếp chuyển nên vấn đề kỷ luật cũng lỏng lẽo, cùng lắm, bạn nào có nghịch phá thì chỉ phạt khoảng 20 hít đất hoặc nhảy xổm mà thôi.
Sau khi tập thể dục, vị sĩ quan hướng dẫn tuyên bố:
- Hôm nay, các anh về phòng chuẩn bị gọn gàng quân trang quân dụng, trưa nay khoảng 2 giờ có chuyến bay quân sự chở các anh vào trại tiếp chuyển Nguyễn Tri Phương, thuộc trung tâm huấn luyện Quang Trung, để các anh huấn luyện ở đây 9 tuần, cho qua giai đoạn tân binh. Xong rồi quý anh mới được di chuyển vế quân trường Đà Lạt.
Thế là chúng tôi đã ở đây gần 2 tuần. 2 tuần thời gian đủ để chúng tôi quen biết nhau. Tuổi trẻ dễ thân thiện, NN Bích không còn hăm dọa đánh lộn nữa, tánh Bích phổi bò thế thôi, chứ không ghét bỏ gì anh em.
Nhìn lại và qua tiếp xúc, cũng nhiều anh có "nghề" về ca hát, có giọng hát bè, chỉ huy ban nhạc, hát đơn ca, hay sáng tác nhạc như Nguyễn Ngọc Th, Hoàng Đ, Lê Quang H, Trương H...
Anh em ai về phòng cũng vui, cười nói dỡn hớt vang trời. Vì chiều nay lên máy bay quân sự đi Sài Gòn. Tuổi trẻ, những chuyến đi là những niềm vui, thay đổi cũng là niềm vui. Ai cũng ngơ ngác khi nhìn về mai sau, khi nghĩ mình đi đúng hướng với những hy vọng, niềm vui theo như những tờ giấy đầy trên các nơi công cộng, sẽ tốt nghiệp thành một sĩ quan văn võ song toàn, sẽ là những kỹ sư tâm hồn. Miếng mồi quân đội đưa ra ngon lành quá.
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét