cổ thành Diên Khánh
BÀI THƠ TÌNH CUỐI THÁNG TƯ
Anh còn nhớ ngày xưa trời Đà Lạt
Ngàn thông reo suối thác chảy lượn lờ
Chiều màn sương phủ ngập tràn hơi lạnh
Những con đường đồi núi dốc quanh co.
Dã quỳ vàng trước nhà ai khoe sắc
Hương đơn sơ chân chất vị cao nguyên
Thành phố ngàn hoa mang nhiều xao xuyến
Về lại quê lưu luyến chẳng muốn rời.
Thời gian qua sao thật nhiều biến đổi
Rặng thông buồn vắng tiếng gió vi vu
Vết dao chém ngang thân cây mưng mủ
Sớm tinh mơ nhìn thưa vắng sương mù.
Anh đưa em về bên dòng sông nhỏ
Bàn tay đan nhớ lại thủa hẹn hò
Áo thiên thanh bay trong chiều lộng gió
Chợt nhớ trời Đà Lạt sắc hoàng hoa.
(Diên Khánh-30-4-2024)
MẮT LỆ SẦU
Mắt lệ ai sầu như tháng tư
Lòng đau trăn trở ở quê người
Tháng tư nắng đỏ trời cố xứ
Nghe vàng mộng mị cõi đời hư.
Mai người về gác nỗi sầu tư
Nghe giọng chim thanh hót ngọt lừ
Nắng ấm vàng hoe trên đất mẹ
Góc phố, hàng cây gió khẽ ru.
Mắt lệ ai sầu như tháng tư
Trùng khơi xa thẳm vẫn xanh màu
Có vạn lóng xương hồn phiêu dạt
Lấp vùi thăm thẳm đáy biển sâu.
(Diên Khánh-30-4-2024)
RÊU PHONG PHỦ KÍN HỒN KHÁCH LỮ
Về thăm thành quách rêu xưa
Trăm năm còn đọng dấu mờ cổ vân
Thiên thu trời đất xoay vần
Rêu phong loang vách bụi hồng nguyên sơ.
Người từ nơi chốn hoang mơ
Quên con đường cũ xa xưa phố phường
Nghệch mặt ra hỏi thăm tên
Mới hay thay đổi từ năm nẵm nào.
Ôn lại bao chuyện hư hao
Thấy nhiều hư mị cồn cào tâm can
Nhớ sao chuyện cũ bàng hoàng
Hằn sâu trên lớp da vàng khẳng khiu.
Rêu mờ phủ vết đìu hiu
Cho xanh bóng xế trong chiều hoàng hôn
Ngàn năm thành cổ trường tồn
Lung lay bóng nguyệt mây vờn dấu xưa.
(Diên Khánh-28-4-2024)
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét