tranh nguyễn trung
NGƯỜI ĐI TRONG GIÓ THU VÀNG
Qua đồi nương rộng suối khe
Rừng xanh hiu hắt lá che mặt người
Sương khuya giăng kín mù trời
Ở đây thưa giọng nói cười hồn nhiên.
Tìm về ngày tháng an yên
Mắt khô căng rát quanh viền mi đau
Thu phong rơi chiếc lá sầu
Xòe tay ra nhặt một màu vàng hoe.
Áo ai bay trắng đường về
Nhớ màu lụa bạch nắng hè chói chang
Người đi trong gió thu vàng
Lao xao cây lá rơi ngàn cánh hoa.
<!>
MÁI ĐỜI
Chung tay ta lợp mái đời
Dù cho dông gió tiết trời nắng mưa
Thương em biết mấy cho vừa
Cùng ta rong ruổi bao mùa gió sương.
Bàn chân qua khắp nẻo đường
Đầu sông chớp bể mưa nguồn núi cao
Ta vui ca hát lộng trào
Hơi thanh xuân tỏa ngạt ngào mùi hương.
Bây giờ dù tóc điểm sương
Xa nhau giây phút còn vương vấn tình
Em tia nắng ấm bình minh
Như vì tinh tú lung linh miên trường.
(Diên Khánh-21-5-2024)
HƯƠNG TÌNH NHÂN
Khi đời lạ buồn hiu quạnh quẽ
Đưa người về đan áo tình nhân
Những canh khuya trời sương gió lộng
Hương tình lan ấm chiếu chăn nằm.
Dù thời gian bôn ba bão táp
Mái đời ta rợp lá thanh tân
Tinh tú lung linh vầng thu nguyệt
Ghé song thưa trò chuyện thì thầm.
Cùng thắp sáng ngọn đèn vĩnh cửu
Cạn dầu châm khêu ngọn bấc tàn
Ta sánh vai hành trình du lữ
Mong cuộc đời bước trọn trăm năm.
(Diên Khánh-18-5-2024)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét