Ta Về Nhặt Lá Vương Trên Tóc
Ta làm thơ, chẳng là thi sĩ,
Thiếu những dòng lãng mạn, tài hoa
Em chưa phải là người tri kỷ
Đã dành lòng đọc áng thơ ta
Trăng kia sáng dế mèn rỉ rả
Hoa nọ thơm xuân nắng ngọt ngào
Gió rung cây say màu sắc lá
Ta sầu tư bởi mắt hoa đào
Những Hoàng thị, Mộng Cầm một thuở
Rất xa xăm cứ tưởng thật gần
Bâng khuâng đọc từng dòng thơ cũ
Bên nhà thơ có bóng giai nhân
Gửi Nàng Bán Thơ
Nàng bảo rằng: Em sẽ gánh thơ
Của chàng đi bán cõi trời mơ
Ôi chao! Nếu được làm thi sĩ
Tôi viết ngàn câu để hẹn hò
Nàng sẽ không là cô hái mơ
Của chàng Nguyễn Bính rất thờ ơ
Bỏ đi không đáp lời thi sĩ
Để lá mơ rơi mãi đến giờ
Tôi ước thi tài như như Nguyễn Du
Viết nên giai phẩm thật là thơ
Cho nàng gánh bán ngàn sau nữa
Câu chuyện hoang đường của mộng mơ.
.
Những Mỹ Nhân Facebook
Em, người ảo hay là người thật
Sao dung nhan kiều mị mặn mà?
Ta, một kẻ đầu trần chân đất
Cũng vô tình được ngắm Hằng Nga
Chẳng cần biết hình em photoshop
Hay dung nhan chỉnh sửa ngàn lần
Chỉ cảm giác trái tim tăng nhịp đập,
Và... như vừa uống hớp rượu ngàn năm
Em, đang ở nơi nào trên quả đất,
Nơi đồng quê hay ngõ phố bình thường?
Chẳng phải minh tinh, không là người mẫu,
Luôn yêu đời một nắng hai sương
Ta vinh dự được làm quen người đẹp
Kết bạn thân qua mạng ảo, tuổi tên hờ
Chưa gặp mặt mà dường say ma thuật
Suốt đêm ngày vò võ một vần thơ.
Trần Đức Phổ
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét