TÌNH KHÚC CHO HIỀN THÊ
Chân thanh thoát bước qua vườn xuân sắc
Hương lòng bay ngào ngạt thuở ban đầu
Thời giông bão mây đen giăng chớp giật
Hai đứa mình cùng lận đận như nhau.
Mắt dã thú rập rình tia soi mói
Chờ lơi tay vồ giày xéo con mồi
Thú lìa đàn nhớ đại ngàn sông suối
Chim xa bầy khắc khoải nhớ thương cây.
Anh xa em thẩn thờ như quên tuổi
Lòng bùi ngùi mong mỗi phút từng giây
Chân đơn lẻ bước trên đường rong ruổi
Ngỡ trần gian phiêu lạc cõi lưu đày.
Tạ ơn em đã cùng ta song bước
Gói ghém hành trang bằng trái tim vàng
Trên dòng đời đôi ta cùng xuôi ngược
Mong về bến mơ vượt những gian nan.
Bánh xe thời gian quay nghiền số phận
Ta đã đi gần hết quãng đời người
Bên người thân cùng vui vầy hội ngộ
<!>
ĐOẢN KHÚC CHO TÌNH NHÂN
Đời người tựa kiếp bèo trôi
Như mây phiêu dạt vòm trời mênh mông
Mình ơi! Cần có tấm lòng
Đôi ta tình nghĩa vợ chồng bền lâu.
Như cau quấn quýt giàn trầu
Dẫu cho mái tóc ngã màu hoa râm
Trăm năm đời sống vĩnh hằng
Bên nhau tay nắm tay cầm đan tay.
Dòng sông có lúc vơi đầy
Tình ta ăm ắp phút giây chẳng rời
Như cơn gió lộng trùng khơi
Lá thanh tân lợp mái đời muôn niên.
Châu thân máu vẫn tuần hoàn
Cho tim nhịp khẽ vẫn còn lời ru
Cùng nhau đi trọn đường đời
Trái nũng nịu như thời hoa niên.
NGÀY BIỆT PHỐ
Khi xưa bỏ phố lên rừng
Mơ hồ đời lạ trên từng ngón tay
Gom đâu có được chi nhiều
Sao oằn vai nặng thêm tiều tụy thân.
Đêm nghe suối thác réo ngầm
Màu rêu phong mọc trong hồn thể xanh
Ngồi trông chiếc lá xa cành
Xòe tay ra nhặt ngậm vành môi khô.
Như thủy thủ nhớ biển hồ
Nhớ sông đồi núi trông mờ mịt mây
Ngồi nhìn chiếc lá vàng bay
Thu phong hiu hắt cuối ngày tà dương.
Đời treo trên nhánh vô thường
Vật vờ hồn lạnh miên trường rét căm
Lem vai áo giũ bụi trần
Hồ như nghe thấy căn phần mệnh đau.
Tịnh lòng ru khúc ca sầu
Dường nghe thác chảy đá nhàu nhĩ trôi.
Chim ngàn giọng hót khan lời
Thanh âm khàn đặc bên trời nỉ non.
Nguyễn Vũ Sinh
(Diên Khánh-8-5-2024)
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét