Chị choáng váng nghe giọng em gái anh van vỉ trong điện thoại.
-
Chị ơi em cầu xin chị, tới gặp anh trai em. Chỉ có chị mới khuyên được
anh của em làm lại cuộc đời thôi. Em cho chị địa chỉ và số phòng khách
sạn mà anh em ở nhé. Hai năm nay từ ngày cưới vợ anh ấy thuê dài hạn ở
đó, đêm nào cũng đi bar uống rượu như uống nước rồi dắt gái về, ngủ đến
12 giờ trưa chưa chịu dậy.
<!>
Giờ đây
chị đang đứng trước cửa phòng anh. Sau khi nhấn ch
uông chờ chán chê anh
mới ra mở cửa. Nhìn thấy chị, một niềm vui không tả nổi lấp lánh trong
mắt anh, còn chị thì quá đỗi ngạc nhiên thấy vẻ tiều tụy, xơ xác của
anh. Còn đâu chàng trai chân thành, hào hoa, đẹp trai của ngày xưa.
Trước mặt chị là một người đàn ông tóc tai bù xù, râu ria lờm xờm, mắt
đỏ đòng đọc đầy tia máu, trưa rồi mà hơi thở vẫn đầy mùi bia rượu. Anh
vào phòng dọn dẹp qua quýt, tống khứ cô gái tối qua dẫn về rồi mời chị
vào.
Họ
ngồi im nhìn nhau đăm đắm. Anh tham lam nhìn từng nét yêu kiều của người
phụ nữ anh yêu. Chị nước mắt giàn giụa nhìn người chỉ còn một chút xíu
nữa là chồng mình. Giữa họ là những năm tháng hạnh phúc ngọt ngào, đắng
cay cùng cực, là những nỗi đau không thể nói bằng lời.
Anh
chị yêu nhau từ hồi sinh viên, chia ngọt sẻ bùi từng gói mì tôm. Chỉ
đến khi cả hai ra trường có việc làm ổn định rồi, anh đưa chị về nhà anh
ra mắt, chị mới biết gia đình anh rất giàu, anh là người thừa kế duy
nhất công ty rất lớn do bố anh điều hành.
Nhìn
vẻ mặt khinh khỉnh, coi thường của mẹ anh, khi biết bố mẹ chị chỉ là
những người nông dân nghèo, đông con, chị biết mình không bao giờ có thể
là thành viên của gia đình này. Chị nói lời chia tay nhưng anh kiên
quyết không chịu. Anh dọn đến phòng trọ ở chung với chị. Họ đã sống với
nhau ba năm tràn ngập hạnh phúc. Ngày hai người cùng đi làm, tối về bên
nhau cùng cơm nước, dọn dẹp nhà cửa... Hạnh phúc là nhiều khi chỉ cần
người này nhìn vào mắt người kia là tìm thấy bình yên trong đó.
Trong
3 năm đó mẹ anh điên cuồng đi tìm kiếm hết người này đến người kia cho
anh xem mắt. Với ai anh cũng lạnh lùng thông báo anh đã có vợ chưa cưới
rồi. Cho đến một ngày mẹ anh đi cấp cứu vì bệnh tim và bố anh mệt mỏi
tìm đến tận nơi xin hai người hãy làm cho mẹ anh vừa lòng. Chị xinh đẹp,
giỏi giang và rất tự trọng nên chị đã dọn đi không cho anh biết địa
chỉ, nửa năm sau chị lấy chồng, một người rất tốt và rất yêu chị. 8
tháng sau anh lấy vợ là con gái của bạn mẹ anh. Ngay trong đêm tân hôn
anh đã bỏ đi bar rồi trượt dài cho đến tận hôm nay. Mất chị rồi, không
tình yêu, không hạnh phúc, anh quay cuồng trong rượu và gái. Bố mẹ anh
giờ hối hận cũng đã muộn. Em gái anh thương anh lắm nên mới nhờ cậy chị
đến khuyên nhủ anh.
Anh nhẹ nhàng hỏi chị
- Em có hạnh phúc không?
Chị gật đầu quả quyết
- Em rất hạnh phúc anh à, con trai em được một tuổi rồi, chồng em tốt lắm.
Anh lẩm bẩm
- Em ở với ai người đó cũng hạnh phúc thôi
Chị gạt nước mắt
-
Em nhìn anh như thế này em đau lòng lắm. Coi như mình có duyên không có
phận đi. Anh hãy hứa với em sẽ sống tốt, quay về với gia đình. Vợ anh
đâu có lỗi gì. Cô ấy là con nhà gia giáo, tử tế. Em gái anh nói với em
cô ấy rất yêu anh. Anh đừng làm khổ cô ấy nữa.
Anh cay đắng cười
- Bởi vì cô ấy là do mẹ anh chọn. Anh chỉ muốn cho bà ấy biết là hạnh phúc không bao giờ áp đặt mà có.
Chị năn nỉ
- Nhưng anh hứa với em hãy làm lại từ đầu đi, được không?
Anh buồn bã gật đầu
- Được, anh hứa.
Sau
buổi đó anh quay về nhà, tiếp quản công ty và làm việc rất chăm chỉ.
Dưới sự lãnh đạo giỏi giang của anh công ty phát triển tốt hơn cả hồi bố
anh làm chủ. Vợ anh có bầu 5 tháng rồi. Là con trai. Cả nhà anh giờ
tiếng cười nói vang lên không ngớt.
Thế
nhưng dạo này anh cứ thấy đau nhói bên ngực trái, da vàng đi trông
thấy. Anh đến bệnh viện thì bác sĩ thông báo anh bị ung thư gan giai
đoạn cuối, hậu quả của mấy năm anh uống rượu tối ngày sáng đêm.
Anh
đã nằm viện 3 tháng rồi. Hoá trị, xạ trị, thuốc giảm đau tiêm liên tục
nhưng không có kết quả. Thời gian còn lại của anh chỉ còn tính từng
ngày. Chiều nay thấy trong người tỉnh táo anh lấy giấy bút ra viết thư
cho bố mẹ và vợ, dặn dò cô chăm sóc đứa con sắp chào đời.
Sáng ra khi cả gia đình vào thăm thì anh đã ra đi, trên bàn là phong thư để ngay ngắn cho bố mẹ và vợ.
Trong tay anh vẫn nắm mẩu giấy. Khi mở ra mẹ anh sau khi đọc xong lăn ra ngất xỉu.
Trong đó chỉ có mấy dòng ngắn ngủi
" Em à! Ba năm sống bên em là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, cho anh hẹn kiếp sau em nhé!"
Chu Thị Hồng Hạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét