tranh nguyễn trung
XẾ CHIỀU
1.
“Nhớ Quê”… nhớ nhất bóng hình
Cây Đa rợp bóng, mái Đình xanh rêu
“Nhớ Quê”… biết mấy mùa yêu
Cổng làng, giếng nước, cánh diều nghiêng chao…
Nắng sông óng ánh lụa đào
Ngàn dâu lá biếc, xanh xao góc trời
Bến sông, nước chảy bồi hồi
Sóng xô nhịp phách, ru hời thinh không
Sông quê nước chảy xuôi dòng
Chuồn chuồn rợp nắng, cánh đồng làng ta
Thoảng hương Cỏ Mật, Cỏ Gà
Trôi theo dòng nước, cánh hoa bềnh bồng…
Lúa về đòn gánh oằn cong
Tiếng kêu “kĩu… kịt”, tiếng đồng reo vang
Muộn chiều, cánh gió lang thang
Mùi hoa Sen nở, ao làng hương say
Tóc mây… dài lắm sợi mây
Em ngồi gội tóc cuối ngày tịch liêu
Mẹ về quảy gánh liêu xiêu
Đường xa, đồng vắng… đò chiều sang sông…
2.
Lũy tre “kẽo… kẹt” giữa đồng
Trưa hè nắng lửa, mắt trông xa vời
Nhớ quê mùa nắng dữ rồi
Mồ hôi nhỏ giọt, rơi rơi má đào
Mồ hôi mặn chát tuôn trào
Để câu Lục Bát ngọt ngào Nghĩa - Nhân
Nghĩa tình, Tình nghĩa phân vân
Đồng xanh chưa chín, ngại ngần lo âu
Nhớ quê miền nhớ thâm sâu
Lòng yêu còn tím hơn màu hoa Xoan…
Qua sông, nước mắt hai hàng
Có người viễn xứ quá giang… đi rồi
Dòng sông, nước chảy bồi hồi
Nhớ thương câu hát buông trôi dặm dài
Sông buồn, ai nhớ nhớ ai
Gió xuôi rét ngọt, u hoài nắng xiêu…
Bóng Quê… Bóng Mẹ xế chiều
Nhớ Quê, nhớ Mẹ, nhớ nhiều…
Mẹ ơi!
Mẹ giờ vĩnh biệt… lên Trời
Cho con nỗi nhớ bời bời trong tim…
Nha Trang, tháng 7. 2024
LÊ KIM THƯỢNG
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét