Em bước qua dĩ vãng của mình
Những mãnh vỡ bên đời
Dặm tình nông nỗi
Thấm đẫm màu chiều
Còn lơi lả
Nhặt thưa
Chỉ một thoáng thôi
Em ngập ngừng
Bước vội
Giăng mắc điều gì ?
Cơn mưa của ngày xưa ...
Cuộc sống, kiếm tìm
Trong muôn vàn cơ hội
Nước mắt
Nụ cười
Cùng trên mặt mỗi người
Số phận nổi trôi
Trong lằn ranh
Sáng tối
Mưa tạnh
Chiều đi
Em
Rạng rỡ thắm tươi
Bãi triều trong phố biển
Góc phố cong cong, mòn sợi nắng
Đưa chiều trong, giăng mắc tình em
Treo lơi lả mười năm đằng đẵng
Một vụng tình buông đẫm bên thềm ...
*
Chiều trôi êm êm, ngày thơ dại
Tuổi rong chơi, ngã bảy, ngã ba
Đưa em qua đầu bờ, cuối bãi
Phố biển xưa, đậm nhạt, mờ xa ...
*
Anh, con cá thòi lòi bên phố
Thao láu nhìn từng bước em qua
Ngúc ngoác bãi triều rơi lổ chổ
Giọt đời chìm, trôi nổi phù hoa
*
Thôi buông thả tháng ngày xanh mướt
Kỷ niệm xưa đằm thắm trong chiều
Đâu hình bóng mi cong cổ mượt
Quẩn nơi này cả một đời yêu ...
Chiều xa
Nỗi buồn em giấu vào đêm
Tiếng mưa thảng thốt, ngọt mềm chiều xa
Bóng tình, ngày tháng lần qua
Bỏ quên ảo vọng, dưới tà áo bay ...
Em vội vã, ngược hướng mặt trời trĩu trịt
Dặm đường xa, lấm tấm giọt mồ hôi
Đường cát trắng, gót chân son cuống quýt
Mà bến thời gian cứ mãi miết trôi
Vạt nắng đổ phía bên kia đồi lấp lóa
Ngỏanh mặt nhìn quanh, đâu đó có đôi…
Nhìn bầy chim yến người ta nuôi
Chúng không còn báo tin xuân nữa
Cứ bay suốt trong bốn mùa lần lựa
Quanh quẩn nhà cao tầng, quên mùa di trú từ lâu
Tiếng gọi bạn tình nhòe lẫn âm thanh gọi bầy nhân tạo
Nhưng có thêm việc cho người nghèo theo lý thuyết bắc cầu
Lơ ngơ chiều trên bãi Hòn Rơm
Con sóng đổ, như vun bờ ngực trẻ
Lao xao vỗ về, chợt run run nhè nhẹ
Con nước lớn khan chiều, gió bấc thổi từng cơn
Trôi xoắn xuýt bãi bờ ngấp nghé
Một đằng xa, bơi trong nỗi dỗi hờn…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét