VIỄN MỘNG
Người dân quê oằn thân chống bão
Đôi vai gánh gồng chồng chất thiên tai
Sao quên câu "lá lành đùm lá rách"
Của ông cha dạy ta học thuộc bài.
Không còn nhiều tiếng chổi tre đường phố
Thằng bé khàn hơi mời mọc rao đêm
Vài gã ăn xin ngồi nơi góc chợ
Chìa chiếc thau nhôm đựng mấy đồng tiền.
(Diên Khánh-1-10-2024)
NỖI BUỒN KHÁNH KIỆT
Thân nghèo tiều tụy xác xơ
Nỗi buồn khánh kiệt bao giờ tiêu tan
Mong chi ngày cũ huy hoàng
Mỗi khi xuân đến nghe tràng pháo vui.
Nhìn đàn én liệng rợp trời
Ngõ quê rộn rã tiếng cười giòn tan
Nhà ai nở đóa mai vàng
Như khoe màu áo đầu làng xóm thôn.
CÓ THÁNG NGÀY TÌM LẠI KHÔNG RA
Có tháng ngày tìm lại không ra
Ngước nhìn bóng trăng đã xế tà
Ngỡ ta còn nợ vầng nguyệt lão
Một nửa đời hư thuở can qua.
Ai về màu lụa mới thêu hoa
Chênh chếch vầng trăng đã nhạt nhòa
Xòe tay sờ mái đầu chớm bạc
Từng sợi xanh xuân nay cỗi già.
Có tháng ngày tìm lại không ra
Bạch hạc vút bay xoải cánh ngà
Dõi bóng vầng trăng nơi cố xứ
Hát thì thầm nhạc khúc tình ca.
(Diên Khánh-28-9-2024)
Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét