Tình thu
Trăng thu lạnh
Tình thu khói
Mấy cung đàn gởi gió ai thương?
Về đi em, mưa rớt đêm trường
Chim gõ kiến nằm im trong tổ ấm
Mà lòng anh còn đẫm hơi sương.
Về đi em! Khâu nốt vết thương
Anh không thể đợi
Năm dài như dãy Trường Sơn
Anh không thể còn dỗi hờn mãi mãi
Suối nguồn rồi cũng hoà biển cả
Qua thác ghềnh, bờ bến vách cheo leo
Đời ta qua tình cảm quá nghèo
Nên mất hết ân tình trơ gốc rạ
Mơ gì đây một thảo nguyên xanh lạ
Muôn bướm vàng chấp chới tuổi thanh xuân.
Già lắm rồi em tay bưng nổi bát cơm
Run đến sợ huống gì đêm mật ngọt.
Râu đã trắng mà suốt đời anh chọn
Một nữ hoàng lộng lẫy gấm nhung
Đã bay xa trong giấc mộng chập chùng
Còn lại ở bên mình, em khô đét
Nhưng tình yêu rộng lớn biết bao nhiêu.
"Trăng thu lạnh, tình thu chết, khói sương xây thành"
Nguyễn Thị Ánh Nguyệt
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét