trần yên hòa, đạm thạch
Buổi sáng chủ nhật 30-10-16. Chúng tôi gặp nhau ở Quán Hợp. Ăn phở bò ngon. Hôm nay có anh Đạm Thạch từ Arizona về. Anh là thành viên chính trong nhóm "5 ngưới chúng tôi", thế mà anh trong năm gần đây, anh bỏ xứ Cali đất ấm tình nồng, qua Arizona ở với con gái. Anh đi bỏ khuyết một người bạn thân thương của chúng tôi gồm: Phạm Phú Minh, Thành Tôn, Trần Yên Hòa, Trần Văn Nam, Đạm Thạch.
<!>
Sáng nay, buổi sáng trời Cali nắng ấm, có Đạm Thạch nữa nên rất vui. Và cái vui bất ngờ nhất, là nhà thơ Thành Tôn giới thiệu, anh vừa thực hiện xong một tập thơ cho Đạm Thạch, Con Cá Lưu Vong.
Nhà thơ Thành Tôn trình làng (cho 4 người) tập thơ anh vừa thực hiện bằng phương pháp thủ công, lục tìm những bài thơ đã đăng báo của Đạm Thạch, cắt ra, cho vào những số trang...và cuối cùng, thành cuốn sách. Tôi thấy không có tập thơ nào đẹp hơn tập thơ này, đó là tâm lực của Thành Tôn đổ ra cho bạn bè. Đó là vần đề tinh thần, còn thực chất, đây là tập thơ giá trị, trình bày đẹp, bìa đẹp, những trang copy đẹp, tranh phụ bản đẹp, thế là đủ rồi, Đạm Thạch được Thành Tôn thể hiện qua tập thơ Con Cá Lưu Vong kể ra cũng là một kết quả lớn, của những người yêu thơ.
TYH và Thành Tôn
Thành Tôn thương Đạm Thạch là trong mấy mươi năm làm văn nghệ, Đạm Thạch có khoảng trên dưới 200 bài thơ. Thế mà anh cứ nói, để đó, từ từ. Tôi cũng nóng lòng vì anh, và hứa làm không công cho anh nếu anh đồng ý, in một tập thơ, nhưng Đạm Thạch vẫn "lửng lơ con cá vàng", từ từ...
Có lẽ vì thương bạn mình "hiền như đất" như vậy, nên Thành Tôn mới ra tay. Anh thu thập những bài thờ của Đạm Thạch đã in trên các báo, lá cải có, văn học nghệ thuật có, anh thu gom, và đem về cắt ra, xếp loại, thực hiện cho Đạm Thạch một tập thơ, "Con Cá Lưu Vong". Đó, các bạn thấy chưa, tình thân thương của chúng tôi là như thế đấy.
*
Tôi được hân hạnh tham dự vào trang đầu tập sách giới thiệu thơ Đạm Thạch với bài: Đạm Thạch, Người Làm Thơ Miền Nam. Bài viết này tôi viết khi làm việc tại báo Sài Gòn Nhỏ, trang Văn Học Nghệ thuật, và sau này được đăng trên nhiều Web, nói một cách đơn giản là tôi yêu thơ Đạm Thạch nên viết bài này, thế thôi.
Tôi cũng thật không ngờ, Đạm Thạch lại làm nhiều thơ thế. Theo anh, anh đã có mấy trăm bài (2, 3, 4 trăm?). Nhưng tập thơ này chỉ chứa 99 bài thơ của Đạm Thạch, tôi thấy bài thơ nào cũng hay.
Với lối trình bày của Thành Tôn, thật bắt mắt, tập thơ có họa tiết một màu vàng nhạt, rất nhẹ. Hình bìa là một tranh của Đinh Cường, hình cô thiếu nữ, giữ trên tay con cá. Ý nghĩa này, thật đúng với nội dung tập thơ, Con Cá Lưu Vong.
99 bài thơ của Đạn Thạch được Thành Tôn cắt ra từ những tờ báo, nhưng không phải thế mà làm mất đi giá trị của tập sách. Ôi, kẻ yêu thơ ở hải ngoại này còn bao nhiêu, nghĩa cử của Thành Tôn là núi sông, là biển rộng, đối với bạn bè nói làm sao hết được.
Tôi xin trích
lại bài Con Cá Lưu Vong lấy làm chủ đề tập thơ:
Con cá lưu vong
Tôi sửng sốt nhìn con cá cháy
Nửa thế kỷ qua nó tuyệt chủng rồi mà
Cá biệt tăm theo dòng thời gian nước chảy
Sao bây giờ xuất hiện nơi đây?
Giữa chợ ABC tôi muốn la lên cho người Cần Thơ xúm lại
Để tận mặt nhìn con cá thuở nào
Con cá sống quẩn quanh giữa khúc sông Trà Ôn - Đại Ngãi
Sao bây giờ giữa chợ phơi thây?!
Tôi định la to nhưng kịp ghìm tiếng tôi khựng lại
Tự hỏi lòng cá cũng lưu vong?
Có thấm gì đâu năm ba năm xa xứ
Có thấm gì đâu mà đã nói đau lòng!
Tôi sinh ở cạnh dòng sông Ba Lai - Bến Tre - Sóc Sải
Biết cá duồn từ Biển Hồ kho rệu với nước dừa xiêm
Thời chiến tranh tôi đóng quân gần vùng biển mặn
Biết cá chìa vôi miệt Vàm Láng - Gò Công
Riêng cá cháy kho rim món ngon năm nẳm
Tháng sương mù trứng nươn nưởn từng chùm
Loài cá ngon ai cũng chịu khó lừa xương
Tôi mãi mãi chẳng bao giờ quên được.
Giờ đây cá cháy đã cùng tôi giáp mặt
Gợi nhớ một thuở thanh bình
Một nồi cá cháy kho rim
Gởi xe đò lên tận Sài Gòn
Cho người lưu lạc
Để nhớ hương vị quê mình
Rồi cứ ngỡ
Tôi như con cá lìm kìm trong mương cạn
Sống quẩn quanh ở kinh rạch quê nhà
Thả trôi nổi theo nước ròng nước lớn
Đâu có bao giờ ước vọng đi xa.
Thế mà ngày nay tôi đã là người xa xứ
Xa ngàn trùng đất nước thân yêu
Xa quê hương có nhiều điều bất ổn
Như bình minh đang lên bỗng sụp xuống buổi chiều!
Ngày tôi rời Việt Nam
Chuyến phi cơ vòng Thái Lan, Nhựt Bổn, Honolulu rồi sang Mỹ
Tôi có cực thân gì đâu
Còn con cá cháy chỉ quen ở vùng nước lợ
Phải trần thân vượt biển mặn nghìn trùng!
Giá như Miền Nam không có vùng nước lợ
Giữa Quốc gia và Cộng sản
Giữa ý thức và giật dây
Chắc gì dân tộc phải lưu vong!
Nước Nga từng rắp ranh ý định
Khai thác trứng cá cháy làm món ca-vi-a
Phải chăng từ độ ấy
Ôm trứng mình cá vượt biển âm thầm.
Giữa chợ đông người dẫu tôi có hô to
Chắc gì có ai còn nhớ
Hay có kẻ cố quên
Đôi khi lại còn dè bĩu:
Cá đó sao bằng cá xeo-man, cá hồng!
Riêng con cá cháy mua về
Vợ tôi cũng lại kho rim
Thịt vẫn bùi
Mà tôi thấy không ngon như tôi mường tượng
Nhìn mắt vợ tôi rưng rưng kỷ niệm
Tôi tự nhủ thầm
Chắc tại nước dừa lon
Hay tại ta lưu vong
Con người khác chứ cá vẫn là cá cháy.
Một bài thơ đã làm tôi ray rức nhiều đêm. Một con cá vùng đồng bằng sông Cửu Long, nay cũng lưu vong theo đoàn người lạc xứ. Người thì vui nhưng liệu cá có vui không. Ít ra, con cá cũng làm người xa xứ nhẹ nhàng một chút những ưu tư. Cứ nghĩ rằng, con cá còn lưu vong huống hồ gì là mình.
Tôi vẫn tuyên bố hung hăng con bọ xít, là thơ Đạm Thạch rặc ròng câu, chữ Nam bộ. Mà thật thế, thơ anh không thoát ra ngoài những từ ngữ nam bộ rặc ròng. để chứng minh điều ấy, tôi xin dẫn chứng ra đây một bài thơ của Đạm Thạch:
Đâu phải mình ên em nhớ
Hồi anh trổ mã nhổ giò
Em còn hai cọng thò lò mũi xanh
Anh cần thế vị khai sanh
Để cha đem gởi thị thành làm công
Anh như bứng khỏi ruộng đồng
Cha còn trầm thủy râu cầm phèn ăn
Lòm khòm trên cánh đồng năn
Quanh năm rồi cũng phải tằn tiện thêm
Cha đành bỏ giấc trưa êm
Ru em thao láo bên gà trống cha
Nghĩ anh qua suối qua phà
Bờ sông, rạch
cũ, bỏ nhà quạnh hiu
Bỏ con diều giấy buổi chiều
Ăn cơm nguội cũng phiêu phiêu cõi nào
Bỏ trưa nắng cháy mưa rào
Mình rình nấm mọc mình nhào lặn sông
Anh đi còn nhớ hay không
Anh Tư bà Lếch tắm sông cỡi truồng
Bây giờ hay qua chơi luôn
Hỏi em câu nhớ câu thương ởm ờ
Nhiều khi bắt gặp tình cờ
Để vấp câu nói em ngờ nó thương
Anh né! Còn nhớ mùi hương
Nước chanh nó gội, nước mương lóng phèn
Bông vành vành nở thèn lèn
Hoa trong sương sớm. Thơm mèng đét ơi!
Giờ em sao nhớ quá trời
Anh đi biền biệt cuộc đời ra sao?
Cha còn ở vậy. Biết sao?
Nhìn em. Cha nhớ...ngày nào anh đi.
Một tập thơ hay. Đẹp. Công trình này phải nói là công đầu của nhà thơ Thành Tôn, thương bạn làm thơ bao nhiêu năm, cả mấy trăm bài thơ mà chưa có một tập thơ xuất bản, nênThành Tôn gồng mình thực hiện.
Và chúc vui cùng Đạm Thạch.
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét