Tranh nguyễn trung
Bước qua lối mộng xuân thì
Em, người đàn bà đi qua thời vụng dại
Dỗ giấc hoàng hôn, ngoái lại tuổi ba mươi
Tia nắng cuối ngày, treo tiếng cười trẻ mãi
Hoa trái còn đây, rờ rỡ nét xanh tươi
*
Ngưởi đàn bà xuân thì, tròn căng mộng tưởng
Nắng nhạt đã phai dần, vơ vẩn lần quanh
Nghiêng lệch đôi vai trần, ngần ngừ độ lượng
Chao đảo ngày đi, cơn gió mới dỗ dành