Thứ Hai, 23 tháng 5, 2022

ĐEN NHƯ MÕM CHÓ - Thơ Chu Vương Miện

 hình ảnh : đen và trắng, cún yêu, chó, Động vật có vú, Đơn sắc, Đóng lên,  Mõm, Động vật có xương sống, Nhiếp ảnh đơn sắc, Chó như động vật có

 

ĐEN NHƯ MÕM CHÓ


Nhà toán học lừng danh Hoàng Tuỵ

“cháu nội của tổng đốc Hoàng Diệu“

Vừa qua đời ngừơi

Ở tuổi gần 90

Trước khi thác tiên sinh trao đổi

“Cuộc đời nói vậy mà chả có gì ý nghĩa  cả?”


Nước sông công tù

Mang muối bỏ biển

Chở củi về rừng

Dã tràng xe cát biển đông


Chim chóc ăn vụng thóc trong sân

Uống nước vũng

Xong quẹt mỏ bay tuốt

Gà qué cũng y chang

Ăn xong ỉa 1 bãi cứt

Cút


Bạc thì dân

Bất nhân thì lính

Nước chở thuyền

Mà nước cũng dìm thuyền

Cũng là huynh đệ chi binh

Đảo chánh thì ngược lại

Thịt luôn cấp trên


Nước mắt chẩy xuôi

Ăn xong vẫy đuôi

Có mật có ruồi

Không mật không có ai

Có cơm thịt rượu ghệ

Có chức quyền

Chân tay bộ hạ đầy nhà

Lấy chổi chà xua đi không hết

Sa cơ thất thế chả còn ma nào?

Chỉ chờ ăn đạn


Sự đời là dậy

Thử thì biết ngay?

<!>

 

THẰNG TUI

 
Là con ngựa già
Kéo xe năm nay đúng 80 tuổi
Tuổi con rắn sanh năm 1941
Sống 1 cuộc sống rất là giản đơn không giản kép
Chừ già hết sức lao động
O còn khả năng kéo xe
Chỉ chờ “suối“ thác
Chủ nhà thương hại chưa nỡ giết
Chưa nỡ bán
Để chơi o trong vườn nhà
Quá trình sự nghiệp o rõ từ lúc nào
Lại vuớng vào nghiệp kéo xe
Vốn dòng dõi ngựa cỏ ngựa hèn
Ngựa vô danh
Cơ cực mấy chục năm
Miệng ngậm hàm thiếc
2 mắt bị che lại ½
Nơi đỉnh đầu cột 1 nhúm lông gà mầu đỏ
Chỉ nhìn thấy khoảng đường trước mặt
Còn toàn thân cột đính vào thân xe
Hàng ngày hành nghề kéo xe thổ mộ
Từ làng quê tới chợ
Rồi vòng dìa
Trước mặt nhìn lên là bó cỏ xanh tươi nho nhỏ
Lủng lẳng
Ngày nào cũng 1 bó cỏ mới tinh khôi
Nhìn thèm nhỏ rãi
Mà không nhai được
Tương lai cứ nhìn bó cỏ mà chạy
“Bó Cỏ“ là
Dân tộc , là lịch sử địa , là qhuê hương ……
Giờ già hết xài “ sắp vứt đi”
Mới nghịệm ra rằng :”
Toàn là lừa đảo bánh vẽ cả ?
Toàn là khẩu hiệu
Để cho con ngựa có nièm tin mà chạy
Cho đến khi chờ quăng vào xọt rác

 
QUÊ NHÀ

con tắc kè còn đậu ngọn me
khan cổ gọi bậu từ năm nọ
"thơ Phan Thị Ngôn Ngữ"


 
trước cổng nhà vẫn tàng cây so đũa

đũa đủ đôi mà ngưởi lại so le

chả "tống biệt hành" mà bậu cũng xa ?

để nom sông đục ngầu qua vẫn đợi

 
hôm nay trăng non mơi rằm quá tội

1 cái vèo chớp mắt 30 năm?

như cô gái mù nhấn nốt dương cầm

"bản trăng sáng" trời trăng sáng quá 
 

bậu với qua trước quen sau lạ

bạc nghĩa bạc lòng kẻ dửng người dưng

ta vẫn nhìn nhau chả đứng xoay lưng

y như tòa sao nam tào bắc đẩu

 
kẻ ngựơc sông Tiền người xuôi sông Hậu

7 ngả trôi Phụng Hiệp phấn sen nồng

mơi xế đời bậu có dìa không?

kinh Dốc Miếu vẫn con đò tam bản

 
gốc đợi ngọn về vô thời hạn

cội thân thương bao chiếc lá lìa cành

mới thủa nào lá biếc non xanh

giờ chớp mắt toàn vàng pha đỏ

 
quê hương bậu qua bao đời tất tả

chả nhẽ chê nghèo chê khó quên về
 

Chu Vương Miện

(Tác giả gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét