Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2022

TRĂM NĂM MÙ BIỆT BÓNG QUÊ NHÀ - Thơ Lê Văn Trung

 Lê Văn Trung * Sai Mon Thi Dan

 lê văn trung

 

 

TRĂM NĂM MÙ BIỆT BÓNG QUÊ NHÀ

 

 

Anh ngồi đếm từng chiều qua rất chậm

Những chiều vàng xa vắng những mùa xưa

Có chiếc lá rơi hoài không chạm đất

Để bây giờ vàng úa giữa cơn mơ

 

Anh ngồi đếm từng giọt sương trên cỏ

Thấy bóng mình trôi theo bóng mây trôi

Hay trời đất cũng bập bềnh muôn nẻo

Như trăm năm theo số phận con người

 

Anh ngồi đếm bàn tay anh năm ngón

Ngón tay nào chỉ đến cõi đời chung

Đường trần gian có muôn vòng xuôi ngược

Biết về đâu cập được bến sau cùng

 

Rồi sẽ mãi ngồi đếm từng tiếng thở

Và nghe chiều rơi lặng phía trời xa

Rồi cũng sẽ âm thầm như tượng đá

Đứng trăm năm mù biệt bóng quê nhà.



CHIM KHÁCH

 


Người đã không về

thì đành vậy

Hình như chim khách báo tin nhầm

Cánh cổng đợi chờ

không ai khép

Rêu bám xanh màu của lãng quên

Người đã không về

câu hò hẹn

Là chuyện thuyền quên những bến sông

Là chuyện bèo mây quên dòng nước

Trôi để mà trôi, chẳng bận lòng

Người đã không về

lời ai hát

Cây khế buồn nghe tím cả chiều

Có lẽ mai này hoa tím rụng

Hương còn nhuộm tím cả chiêm bao

Người đã không về

khu vườn cũ

Có một vầng trăng mãi khuyết rằm

Có con chim khách ngang đầu ngõ

Không hiểu vì đâu cứ báo nhầm.

 

 

Lê Văn Trung

(Viên Hướng, Úc, gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét