nhà thơ khaly chàm
sự sống tịnh tiến
cảm thức, cái bóng chẳng thể tạo ra một phần đời đau cổ điển
những hàng cây thú nhận lưu cữu mùi hương diệp lục
hoa hoắc hương trong công viên tím nhạt dự cảm mùa tàn thu
hai đồng tử bị ánh sáng xuyên tâm để tương quan với mùi chướng khí
lửa gặm nhấm mầm sống phát tán vi sóng cao tần
tiếng khóc nấc nghẹn mặc khải tiểu sành xám ngoét bụi tàn tro
thành phố dịch biến trắng nghi lễ mai táng dụ ngôn đen trì tụng
những linh hồn
dường như, người đời không còn hốt hoảng khi chợt ngã xuống
những con đường mê man ngủ nhưng luôn mở mắt
sự định dạng tồn sinh cho một hình dung khác
chẳng ai thích hay quan tâm để gõ cửa bầu trời
và bầu trời cứ mãi mong chờ được nghe âm giọng loài người hát
dư thanh ký thác vào cơn mộng du tìm đường về đã mịt mù
trong nghiêm cẩn nhìn thấy những bóng người hóa khói bay lên trời xanh
sự đồng hiện cùng mùa
âm vực mùa thu lĩnh xướng những con mắt mưa mù
kích hoạt tạo dải tần dao động mất hút trong tận cùng ký ức
hệ thần kinh chẳng cần ý thức về sự ngọ nguậy của những ngón tay
loay hoay tìm chỗ rờ rẫm nỗi buồn chật chội
hôm nay, người đời co rúm cứ nghĩ mình như đàn kiến đói
nhìn ngày tháng thê lương dần qua đi nhưng không bao giờ biết khóc
luẩn khuất hay hiện hình kết cục cũng trôi theo dòng nước đen kịt
tất cả chìm xuống rồi biệt tăm trong im lặng
người còn lại cắt lát niềm đau nhói sáng rất khác nhau
khái niệm mặt trời không ngủ bên kia bóng tối
những vì sao ẩn náu trong cánh vạc sành
nó chẳng biết hoài nghi cơn mơ của người chạm vào điểm chết mộng du
không có sự tái sinh từ lời ta thán của tro bụi
vô vọng đồng hiện cùng hy vọng chỉ là chuyện ngẫu nhiên
giác quan không thể làm trong sạch được ánh sáng đờ đẫn ngày gió chướng
một đời cuồng dã đam mê
mùi buồn trầm uất như nhiên
vung tay chém gió trắng phiền trược rơi
hồng cầu náo nhiệt trêu ngươi
rần trong những ngón tìm hơi ngực mình
tủa gai xuyên thấu khẩu hình
thức tâm che bóng vô minh mơ hồ
chập chờn dịch biến… nam mô
văn chương bội nhiễm xô bồ dụ ngôn
hình dung trắng toát u hồn
xõa tung phiếm ái đẫm nguồn thi ca
thiên đường tro bụi nhẩn nha
nương theo quán tưởng cùng ta trở về
một đời cuồng dã đam mê
câu thơ ngộ độc nhiêu khê làm người
khaly chàm
tptayninh 9/2021
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét