Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2022

khúc tôi - Thơ Trần Yên Hòa

 

 

 Khúc tôi

 

Có thể là tôi trở thành kẻ lạ
trốn thoát khỏi lòng em, cố nhân
cơn mưa cũ xóa nhòa son trên má
em nhìn lơ như nhìn chỗ thinh không

Tôi ngẩn ngơ cô độc xứ người
năm mười tuổi cách ly miền thơ ấu
trong trí nhớ tôi ngày bò, trườn, lật, dậy
mù xa, mù xa, miền phương đông

Mẹ yêu dấu cũng trở về với đất
đất thì im lặng tiếng, mịt tăm
nên lời mẹ đã ngút ngàn phơ phất
bỏ mình tôi cùng đá cuội, lăn tăn

Cha thương nhớ cách xa như cổ tích
mệt nhoài tôi đứng lặng, thư phòng
nhìn quanh quất đâu dấu hài tịch mịch?
dấu hài em lặng mất giữa dòng

Còn lại chị, còn lại anh, đâu đó
không thấy ai hú gọi tôi về
còn lại con...con còn đang cất vó
hồng ân chưa cập bãi sông mê

Tôi còn lại em, mà em xa lắc
nên còn lại tôi, chỉ một tôi thôi
vì em, biển, và tôi, là cát biển
lũ dã tràng kia, xe, cũng lở, bồi.

 

Trần Yên Hòa

(Anaheim, CA, USA)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đêm hội ở Phan Sơn - Lê Thanh Hùng

    Đêm hội ở Phan Sơn                                              Tặng anh K’Bé Em gái K’ho, cõng chiều qua núi Nắng nhảy ngập ngừ...