trần yên hòa
Anh nhớ lại. Cũng lâu. Cũng rất lâu. Hồi đó anh là con trai mới lớn. Anh mới bước chân vào đại học. Chưa yêu ai và mộng ước thật cao vời. Đó là những ngày anh sắp đi Sài Gòn học Đại Học. Sài Gòn rộng bao la và đầy hấp lực. Nơi đó là ánh sao trời. Là hòn ngọc. Là nơi anh có thể tung hê mình để bước lên đài danh vọng.
<!>
Sài Gòn, giấc mơ Sài Gòn là một hấp dẫn lạ lùng và anh tôn thờ nó. Nơi quê anh, nơi chốn quê mùa chân đất. Chỉ là những con đường đất đỏ, là bờ ruộng, bờ ao. Là cái xóm nhỏ với những mái nhà tranh lụp xụp của chú ba Tình, tư Nhỏ, hai Nhơn…Là những ông bà hai Cận, bà Ngộ, ông Đàn, ông Sử, ông Yên…ai cũng áo quần lem luốt, lam lũ với con trâu, cái cày. Không được rồi, anh phải thoát ra nơi đây.
Có một cô bé nhà sát con đường cái. Cô gái tên là Nữ. Hình như không đi học. Có người chị làm thợ may, hàng ngày vẫn ngồi bên máy may để may hàng cho khách trong xóm. Anh chạy xe đạp qua lại hàng ngày. Anh qua nhà em nhưng không có nghiêng nghiêng sân nắng…chỉ có em đứng bên bức mành thưa ngó ra.
Anh đi anh về hàng ngày, hàng tuần…biết bao nhiêu bận. Anh rộn rả, tất bật với giấc mơ anh. Kẻ sắp đi xa với nhiều mộng ước. Rồi còn bạn bè, rồi còn cha mẹ, anh chị em tíu tít. Anh không nghĩ gì, không nghĩ đến ai. Nơi đây anh không có người yêu nào…Những dáng dấp nữ sinh chỉ là một hình bong trong giấc mơ hoa.
Nữ cứ mỗi sáng, mỗi chiều, đứng bên bức mành tre của căn nhà ộp ẹp nhìn anh đạp xe đi ra, đi vào, đạp xe tung tăng đây đó. Anh không biết gì đến người con gái kia. Cô gái im lặng, âm thầm hướng mắt theo anh trong những lúc anh đi qua lại trước nhà cô. Cô nghĩ gì, anh đâu có biết.
Một buổi trời đà chạng vạng tối. Hôm đó không biết chiếc xe đạp của anh cho ai mượn mà anh phải đi bộ về nhà. Anh đi không suy nghĩ gì hơn là những chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Bỗng Nữ xuất hiện trên con đường hẽm đi vào nhà anh. Anh thấy cô cũng như bao cô gái láng giềng khác. Anh gật đầu chào. Cô dừng lại nói:
- Anh Nghiệp, mấy ngày nữa anh đi?
- Ơ, ơ Nữ. Tôi còn khoảng ba ngày nữa là đi rồi. Chúc Nữ ở nhà bình yên, vui vẻ nhé.
Anh dợm bước đi, nhưng Nữ nói tiếp:
- Anh Nghiệp,
anh đi em buồn lắm. Xa anh em buồn lắm anh biết không? Anh đi em không
có gì tặng anh, em có thêu chiếc khăn tay tặng anh thôi. Anh nhận cho em
vui.
Nghiệp ngạc nhiên và có hơi cảm động. Có chuyện này sao? Sao anh không hiểu gì, không biết gì. Anh cũng thật ngu ngơ. Mười chin tuổi, chưa có một người con gái nào lọt mắt xanh anh. Bây giờ có cô gái hàng xóm đón đường và nói những câu tâm tình anh thật hoang mang xen lẫn bồi hồi. Anh nghĩ mình cũng phải có một lời nói hoặc cử chỉ nào đó nhẹ nhàng với cô.
Anh cầm chiếc khăn tay được xếp ngay ngắn, không có bao hoặc hộp gì đựng cả. Chỉ là một mảnh vải trắng được cắt ra làm chiếc khăn.
Nghiệp nói:
- Nữ cho làm tôi cảm động quá.Cảm ơn Nữ nghe. Nữ ở nhà cố giữ gìn sức khoẻ.
Anh chỉ nói được bấy nhiêu, chứ thực ra anh biết gì mà nói thêm.
Nữ đứng thật gần anh. Anh thấy cô có đôi mắt lớn,mái tóc dài phủ kín ngang vai.Gương mặt tròn, thật tròn của một cô gái mới lớn. Nàng đứng bên anh, tự động cầm tay anh, rất trân quý.
Nữ nói:
- Anh cho em cầm tay anh chút, mai anh đi xa rồi, biết bao giờ gặp lại anh.
Cô âu yém, cô vuốt ve đôi bàn tay anh, cô hôn lên đó, nhẹ nhàng trìu mến. Tự nhiên sức bật của đứa con trai mười chín tuổi, chưa biết thân thể một người con gái là gì. Cùng với bóng đêm của con đường hẽm vắng hoe. Nghiệp xoay đầu cô gái lại và anh hôn nàng. Hôn mạnh bạo, tha thiết, khốc liệt. Anh đưa tay, rờ rẩm, sờ soạn đôi vú nhỏ căng đầy. Trong cơn bấn loạn của thể xác, anh đã nói, anh yêu em, Nữ.
Nữ cũng run rẩy trong tay anh, cũng hôn anh nồng nhiệt.
Cô rót vào tai anh những lời tình yêu mật ngọt, mà anh nghĩ là rất chân thành, từ trái tim cô.
- Anh đừng quên em nhé. Em yêu anh từ lâu rồi mà không dám tỏ cùng anh. Bây giờ được anh nói lời yêu em quá cảm động, anh à. Em sẽ chờ đợi ngày anh quay trở về.
Sau cơn động tình bất chợt, anh lấy lại bình tĩnh,và thấy mình thật ác độc, thật là anh chưa nghĩ đến cô, chưa có một chút bóng hình nào của cô trong đầu óc anh từ ngày anh nhà anh dời về đây. Ngày hai buổi đạp xe đi học, đi qua nhà Nữ bốn lần, như vậy mà anh chưa lần nào nghĩ đến cô gái thường vẫn hàng ngày thập thò trong cánh cửa phên liếp này.
Bây giờ tự nhiên cô đón đường anh, nói lời yêu, tặng anh chiếc khăn tay, cầm tay anh mân mê và cơn bốc đồng đầy dục tính của đứa con trai mười chin tuổi đã buộc miệng anh nói ra những lời yêu thương. Anh thấy hối hận. Nhưng sự việc đã qua rồi. Anh nghĩ, mình con trai, đàn ông, như là cánh bướm. Có gì đâu mà suy nghĩ. Và mình cũng chưa đi đến sự tận cùng…
Hai người chia tay nhẹ nhàng. Anh cầm tay nàng và nói lời từ biệt. Rồi anh đi bộ về nhà.
Ròng rã 4 năm học ở Sài Gòn, anh không có một lời thăm hỏi em, anh không có một cánh thư. Đến một ngày, anh nghe người bà con cùng xóm báo tin rằng, nàng đã chết. Không biết vì lý do gì. Người bạn nói:
- Cô Nữ đã chết rồi, cổ tự tử.
Anh cũng có cảm thương. Nhưng rồi thôi. Dòng đời vẫn trôi, và Nghiệp vẫn đeo đẳng hoài đến những giấc mộng chưa thành của mình.
***
Trong cuộc đời một người con trai đến một người đàn ông…Nghiệp có biết bao cuộc tình vắt vai. Những cuộc tình như cơn mưa bóng mây, đến rồi đi. Qua đi như những giấc mơ đẹp, thế thôi. Người nhận và người cho đều yên lòng ra đi. Có ngó lại cũng chỉ là những vết son tươi đẹp, đỏ chói về những cuộc tình qua.
Và đến mối tình của Thơ Thơ.
Anh cũng sống cô đơn, cô độc một mình. Kim đã đi một hướng khác. Một lối khác. Chuyện tình đến một lúc nào đó, hết duyên, hết nợ cũng sẽ chia lìa. Anh không tiếc nuối vì sự kéo dài buồn thảm đã hết. Mỗi người mỗi ngã.
Đến lúc anh gặp Thơ Thơ trong hãng làm việc. Thơ Thơ cũng trải qua đò mấy chuyến, nhưng chuyến nào cũng không xuôi chèo mát mái.
Hai người làm quen vì làm chung một dây chuyền sản xuất. Thơ Thơ có đôi mắt lớn và nụ cười đẹp. Nghiệp thích nụ cười của Thơ Thơ. Nụ cười có nốt lúm đồng tiền, không biết là tự nhiên hay do thẩm mỹ tạo nên. Nhưng dù gì thì gì. Nụ cười có má lúm đồng tiền cũng được các nhà thơ ca tụng nhiều. Anh yêu là vì thế.
Thơ Thơ sống ở trong một Apt với 2 đứa con của hai người (tình). Chuyện cũng chẳng sao. Nhưng trước khi anh dọn tới ở chung với Thơ Thơ, anh đã nói:
- Em cứ coi anh như người ở trọ nhà em nhé. Anh trả tiền thuê nhà, tiền ăn đầy đủ. Có gì thì anh và em săn sóc lẫn nhau. Em chịu không?
Thơ Thơ vẻ mặt rất buồn:
- Anh muốn sao cũng được. Em không ép. Tình, nhất là tình yêu không thể ép. Sống với nhau được bao lâu thì tùy anh. Em cũng lớn tuổi rồi. em mong mối tình anh là tình cuối.
Anh chấp nhận chuyện đó. Nhưng trong thâm tâm Nghiệp vẫn có một cái gì đó không yên, ray rức mà anh mãi kiếm tìm. Một người vợ trẻ, đẹp, hiền ngoan là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng mong ước. Có lẽ bước chân anh chưa mỏi nên anh mãi kiếm tìm…
Thơ Thơ coi anh như người chồng thật sự. Cha mẹ nàng đến, anh em nàng đến, nàng biểu anh kêu ba, mẹ, xưng anh, xưng em với các em, anh như người con trong nhà. Nàng nấu ăn ngon, và rất thích nấu nướng. Thứ bảy chủ nhật là những ngày vui…tiệc tùng liên hoan, rượu bia ê hề…rồi đến những nhà người bạn khác, anh vẫn giới thiệu nàng là bà xã tôi. Thơ Thơ sung sướng trông lộ rỏ lên mặt.
Nhưng mà anh vẫn thấy không yên, vẫn trong lòng một nỗi ray rức, dày vò, tìm kiếm…Tìm kiếm cái gì đây…một người yêu, một người vợ với đầy đủ ý nghĩa của nó, trẻ, sang, đẹp, và hiền ngoan. Cái tìm kiếm giữa nơi chốn đầy ắp Lý Thông này làm sao mà được. Nghiệp sống với Thơ Thơ vẫn mang trong long niềm phản bội âm thầm đó.
Thơ Thơ vẫn hồn nhiên, ngày ngày đi làm, vẫn chăm sóc con, vẫn chăm sóc anh như một người chồng. Nhiều lần, Thơ Thơ nói với anh với giọng đầy xúc cảm:
- Mình làm giấy kết hôn nhau đi anh. Em yêu anh, em muốn có một sợi dây ràng buộc mình với nhau lại. Người ta nói đó là sợi chỉ hồng, là ông tơ bà nguyệt. Nhưng em nghĩ cái hôn thú vẫn là sợi dây cột chặt mình nhất. Anh có tin như vậy không. Em yêu anh. Em muốn anh làm chồng em, mãi mãi. Cho đến ngày em nhắm mắt.
Nghiệp trù trừ, do dự. Giấc mộng của anh chưa thành mà. Với Thơ Thơ anh vẫn nghĩ chỉ là sân ga, là bến đò. Sẽ dừng tạm rồi đi. Năm năm, Bảy năm. Mười năm, hay bao nhiêu đi nữa. Nhưng cột chặt nhau bằng tờ hôn thú anh chưa muốn. Anh còn ham mê đi tìm một thứ ảo hơn…là thực.
Và anh đã tìm ra Hương Hoa.
Ngày anh hẹn với Hương Hoa, xách vali áo quần bước ra khỏi nhà Thơ Thơ, Thơ Thơ vùng tới giật lại cái va ly. Nàng hét lên trong đau đớn:
- Anh Nghiệp. Nghiệp đừng bỏ em. Anh đừng bỏ em. Tôi nghiệp em, Nghiệp ơi. Em vẫn nghĩ anh sẽ sống với em, ở với em suốt đời. Em không cần hôn thú, không cần một tờ giấy nào ràng buộc cả. Chỉ có anh hàng ngày, đi ra đi vào. Có tiếng nói anh, giọng cười anh, bong dáng anh là em đủ sống, đủ hít thở một ngày. Anh đừng bỏ em. Nghiệp ơi!
Nhưng anh đã quyết. Vì anh đã có Hương Hoa bên kia bờ đại dương réo gọi. Anh về với em nhé. Em đợi em hằng ngày hằng bữa. Em mong anh, và em cũng yêu anh nữa. Nghiệp!
Nghiệp đã ham mồi bắt bóng. Anh hất vòng tay Thơ Thơ ra khỏi cái va ly. Thơ bây giờ quỳ xuống đất, đầu tóc rũ rượi, nàng chấp hai tay, em lạy anh, em lạy anh, đừng đi anh, đừng bỏ em. Không có an hem chết mất. Nghiệp ơi.
Anh đẩy tay Thơ Thơ và quay ngoắc đi. Mình phải thực hiện mộng tưởng của mình chứ. Phải cứng rắn. Đừng mềm lòng. Phải đạt tới đích.
Anh bỏ va li lên xe vài lái đi. Thơ Thơ đứng bên lan can nhà nhìn theo chiếc xe lăn bánh. Nàng quỵ xuống như một cành cây rũ.
**
Bây giờ thì Nghiệp qụy xuống. Hương Hoa cũng nói với anh những điều như thế. Em không thể sống với anh với những điều kiện tồi tàn như thế này. Không được mua xe mới, không được gởi nhiều tiền ở ngân hàng, không được đi shopping, đi làm về phải chui vào căn nhà housing chật hẹp. Em phải xa thôi. Em phải đi thôi. Em xin trả nợ anh kếp sau.
Anh quỵ xuống. Anh lẩm bẩm, biết có kiếp sau không mà trả nợ, hởi em.
Sau này anh biết Hương Hoa xa anh không phải vì những điều nàng nói ra, đó chỉ là cái cớ cho anh tỉnh người ra. Nhưng sự thật nàng đã đi một hướng khác. Nàng đã mắc vào vòng cương tỏa của cái Nghiệp khôn cùng. Nàng không cần đàn ông nữa. Nàng đi theo tiếng gọi của thân thể, của giới tính. Nàng không thích đàn ông, không thích...không thích. Nàng theo người bạn gái mà nàng gọi là cưng. Mình yêu cưng...
Cuối cùng thì Nghiệp cũng ngộ ra. Anh chợt nhớ một câu trong kính Bát Nhã:
"Xá
Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không
tức thị sắc, thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị."
Đúng là Nghiệp. Tên anh là Nghiệp.
"Nghiệp" báo phải không? Cả anh và nàng.
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét