Thứ Năm, 11 tháng 5, 2023

THEO SÔNG - Võ Công Liêm

  Tình mẫu tử trong tranh Bé Ký (DĐTK sưu tầm)

 

THEO SÔNG

gởi bạn: phan như mai

 

tôi . đuổi theo sông

từ khi trăng mới lú

ở đầu sông những cánh hoa buốt gió

hẹn một ngày

trong nắng trắng trời trong

mắt pha lê

những ngây thơ vụng dại một thời

bên bờ lau lách tưởng là mơ . tôi

một dòng sông chảy một dòng sông trôi

cho tới bi chừ trăng ngã màu trăng …

 

tôi . đuổi theo sông

để nghe sông thở

tiếng bổng tiếng trầm

một đời sông đục

một thời trôi sông

trong tận cùng sâu thẳm

sông tha hương từ dạo

ngọn nguồn thoát ly trong biệt khúc bi thương

 

tôi . đuổi theo sông

để nghe sông khóc

giọt ngắn giọt dài

tự ngàn xưa

cho tới nay

nơi bình minh dậy

mãi đến hôn hoàng

sông chảy âm thầm giữa trời môt bóng cô thôn

 

tôi . đuổi theo sông

để nghe sông chết

bên bờ lau sậy

đã mấy ngàn năm

một lịch sử buồn

nước chảy đá mòn

theo nhau về cuội

không biết nơi mô

giữa trời vô hạn

để thấy hồn sông tha thiết bóng quan sang

 

những chiếc cầu thắt lưng buộc bụng giữa trời không

để nghe sông hát mấy lời truân chuyên

có thực mùa thu thay hình đổi dạng

cho lá vàng rơi theo sông trôi ?

sông vẫn đợi những ngày xa xưa ấy

giữa dòng sông hịch giữa lòng hư vô

tôi . không khóc mùa thu lá đỏ

mà khóc nghìn trùng bia mộ rêu xanh

những màu sắc đó nay còn nhớ

em . đứng bên đời một bóng lẻ loi

xin ngất tạnh cho sông đứng lại

để thấy hồn ta thất lạc với núi sông

sông ơi ! ngày xưa bé bỏng đi qua

trên những nhịp cầu rung rinh từng bước

cho ta hoảng hốt mà nhớ thương sông

bi chử phượng cúi nghiêng vành nón

gió thả trôi sông gió thổi buồn vạt áo

bay giữa trời vô ngạ hay để hồn ta bèo giạt muôn phương

chừ đây người đàn bà đứng lại soi mình bên bến sông

nơi từng qua lại lắm lần

nhưng lần này thấy lạ

sông đó đò đây

sông chả vội vàng

đò lưng bến đó trễ đừng lo

người đàn bà ngồi vắt chéo chân trong thế bị động

ghế đá công viên trời nổi gió đục cả dòng sông

tiếng còi xe báo động trong bất chợp thình lình

họ nhìn nhau không nói với mắt biếc xa đưa . và

nghe tiếng hát lừng khừng bên tách cà phê nóng

chiều phá thể một nụ cười nứt trứng ở thềm xưa

em . từ đâu tới trong bóng hoàng hôn chợp choạng

hay là xác không hồn nhập thế giữa trời đêm?

vô dự ! ta lui về quá khứ với hàng me vườn đoát

hàng dừa hàng dứa hàng lau thưa mưa dầm dễ sợ

bên cầu tơ liễu tợ như gặp lại người tình cũ . nè!

cho ta một chút hương thừa của ngày xưa thân ái

bên ni khâm sứ bên nớ hoàng thành với ‘hóa’ là ‘hoa’

của thần dân thừa thiên hoàng hậu một thuở nào

 

tôi và em ma trơi

giữa đất thần kinh văn vật ./.

 

VÕ CÔNG LIÊM  

(vn. hue . phú bài 23/3/2023)

(Tác giả gởi)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét