tranh nguyễn trung
Màu lá lục
Em ngây thơ
non dại năm mươi năm
Theo ta mãi đất trời xưa thương nhớ
Mưa vẫn mãi triền miên miền đất hứa
Ta tìm về hơi thở của xa xăm
Em bận áo tơ non màu lá lục
Sáng mùa xuân thành phố đất sương mù
Màu áo nọ đã làm anh thổn thức
Năm mươi năm xa tít tận vô cùng
Em lý tín, em kỳ khương, có phải
Nỗi buồn hiu ta nhận đến bây giờ
Màu áo ấy bao nhiêu lần níu giữ
Trong hồn ta những năm tháng vàng mơ
Nay đã qua rất xa thời niên thiếu
Mà sao lòng vẫn tưởng mới hôm kia
Màu áo lục bay hoài như tơ liễu
Lòng ta ơi! nước mắt buổi chia lìa
Bốn bảy năm, năm mươi năm, rồi đó
Một đời ta non dại đến bao giờ
Gió cuối năm tràn qua khung cửa nhỏ
Làm sao quên màu áo lục, ngày thơ
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét