tranh nguyễn trung
CỦA THUỞ TIÊU ĐIỀU
em lấy đứa nào thì cũng vậy
cũng sinh con giặt áo cho người
cũng đi ra chợ đi vô bếp
dẫu nhà ai cũng giống nhà ai
đàn ông đứa nào như đứa nấy
lấy em rồi lại quẩn tìm em
nên em lấy ai thì cũng vậy
cũng đĩa dầu hao với ngọn đèn
chỉ tội tình yêu ta quá mệt
đã cho nhau một thuở tiêu điều
ta có tuổi rồi, ta rất tiếc
khi mối tình sắp sửa chôn theo...
ĐẤT KHÁCH
nơi chẳng có em – là đất khách
và anh làm kẻ chẳng quê nhà
chỉ anh, đem cái thân lưu lạc
để chất chồng thêm những cách xa
nơi chẳng sau hè cây khế ngọt
chiều xưa với bóng mẹ trong vườn
chiều nay chỉ có anh đơn chiếc
với bóng mình (cái bóng lang thang)
nơi không sót nổi vài con phố
mái nhà quen rêu ngói âm dương
những thứ một đời anh gắn bó
mà đã ra những thứ không còn!
đất của người ta là đất khách
và anh cứ mãi một người đi
anh van anh trước ngày hết kiếp
liệu kiếm đường trở lại với quê…
HỤT HƠI BỐN MÙA
kệ cha em là của ai
ta yêu và cứ ôm hoài trong mơ
yêu theo trăng lặn sao mờ
cứ lia chia những câu thơ sụt sùi
kệ cha em của nhà người
khi yêu ta níu đất trời về ta
em hành cá lặn chim sa
lu bu đời vợ qua loa đời chồng
ta ngồi vá miếng tình không
trùm cho kín cõi chim lồng của em
kệ cha nước chảy đá mềm
tới đâu cũng một trái tim dại khờ
mối tình đã nặng vai chưa
kệ cha - em vác bốn mùa hụt hơi.
HOÀNG LỘC
(từ: Fb)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét