B À I T Ặ N G
[thi sĩ n g u y ễ n x u â n t h i ệ p]
giả bộ úp lá
thiệt ra ván bài đã lật ngửa
người trôi bềnh bồng. cây. và trái
kết của nhân
nụ
từ
mắt thuý bích
năng lượng mềm. xanh cảo đời
tôi tự nhận là kẻ rộng lượng
thiệt ra chỉ là cách túm áo hỏi mình
cậu tính đi đâu
trù trừ tới lúc khuy tuột hết
không còn ai trạc ngực giữa khuya
búp sen tưởng chừng nhu nhú
rộng lượng tôi không bằng độ lượng anh
người thi sĩ như chú chim chích giữa cuộc thế oi nồng
một xác thần nhỏ nhoi nơi đấng trời
và khắp rừng người
độ lượng thơ anh luôn có sắc mầu những bông hoa
thanh âm sấm động [buổi chiều]
mặt trời ban mai ửng đỏ
xưng tên một ngày mới
tâm hồn mới
bình nguyên tân tạo nhốt hận thù vào kẽ rêu
ở cùng cỏ cây. đá
sỏi
[ hòn đá lăn trên đồi ]*
rớt xuống hang hóc tối ám
bật tung lên những đỉnh cao hú trời
người thi sĩ ấy sống âm trầm giữa người
trên thảo nguyên những bầy sói
đôi khi tung bay vào những cây quạt gió si tình
không hề mặc cảm
bởi vì sương đã làm tan những gợn sóng hồ thu
người thi sĩ gom thơ lui về tưởng dung thu dọn những chiếc vỏ ốc mơ hồ
đơn phương bờ bãi
rồi nhìn ra thế giới triệu triệu vết thương ngời sáng
con tim và ngày hội
nơi có giao lưu bằng hữu
bền bỉ những chiếc ly thuỷ tinh
hồng hào thêm máu rượu
,
hãy cụng ly mừng nhân loại mới
[cho tôi được trở về nơi rộng lượng]
rút kíp tôi
từ hạn hẹp môi cười
cùng những sải bơi lặng tẻ
ngoài đáy thẳm vô tri
)(
)(
h o à n g x u â n s ơ n
ngày 8 tháng 5 mười ba
*Ngẫu Nhiên, Trịnh Công Sơn
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét