tranh nguyên khai
mình
quen M. trên một chuyến xe bus từ Hà Nội lên Sơn Tây giáp Tết năm 1980,
những ngày đầu nhập ngũ. Xe chật quá mà thân nhau. Hôm ấy xe chật như
nêm, mình đứng úp thìa ép sát M. Chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy nóng. Xe
thì chạy chậm như rùa, lâu lâu lại dừng lại bắt khách, lại ép chặt vào
nhau, nóng kinh khủng. Bỗng M. cào nhẹ vào sườn mình. Lúc đầu mình tưởng
chị chàng gợi tình, nghĩ bụng con bé này ghê thật, nóng thế mà nó còn
máu được.
<!>
M. lại cào nhẹ sườn mình, lúc này mình mới nhận ra
có tay ai đó đang thọc vào quần M. Chắc không phải sờ soạng, nó đang ăn
cắp tiền. M. sợ không dám lên tiếng. Mình chụp lấy cái tay vặn một cái,
nói tay thằng nào đây. Cái tay cố rụt khỏi tay mình, nó càng rụt mình
càng vặn. Thì ra tay của thằng cu con 15 tuổi, một thằng ăn cắp! Thằng
cu con kêu oai oái, khẩn khoản xin. Khi mọi người ồn lên, nói gì đấy gì
đấy, ăn cắp à, ăn cắp phải không, cũng là lúc xe dừng đón khách. Mình
thả tay thằng cu cho nó chạy thoát, sợ người ta đánh hội đồng chết nó
tội.
Từ đó M. coi mình như Lục Văn Tiên cứu Kiều Nguyệt
Nga, đòi trả ơn cho bằng được, nói nhờ anh nên anh trai em mới có vợ.
Thì ra trong quần cô lúc đó có ba ngàn đồng, tiền bố cô gửi về cho anh
trai cưới vợ. Lâu lâu M. lại đến chỗ mình trú quân, chẳng nói gì chỉ nói
chuyện ơn nghĩa. M. nói nhiều quá mình đâm ngượng, mỗi lần thấy bóng cô
là mình chuồn thẳng.
Một chiều M. chặn mình giữa đường đồi, mở to mắt
nhìn mình, nói sao anh trốn em, em xấu xí vô duyên lắm ạ. Dứt lời M. bỏ
chạy, vừa chạy vừa khóc. Lúc đó mình mới biết M. yêu mình, chuyện ơn
nghĩa là cái cớ. Hi hi thì yêu. Đắm say được một tuần, 28 Tết M. rủ mình
về quê cô ăn Tết. Nghĩ bụng Tết đơn vị chỉ cho nghỉ có 4 ngày, quê mình
ở xa không thể về được, ở lại một mình thì chán lắm, mình tắc lưỡi đi
liền.
Dọc đường về, M. líu lo kể đủ chuyện về quê cô,
mình ngồi nghe tai đực tai cái, đại khái Nam Hà quê có ao làng, một tụ
điểm văn hóa làng, nơi hò hẹn của trai gái, nơi nghỉ ngơi của người già,
chỗ đùa nghịch của trẻ con, vân vân và vân vân. Tóm lại ao làng như là
đặc sản văn hóa của quê cô, chỉ có quê cô có thôi, thích lắm. Nghe M.
nói mình rất phấn khởi, ít nhất chuyến đi này cũng tận hưởng được cái ao
làng cả đời mình chưa hề biết. Nhìn tranh ảnh, đọc văn chương thấy cái
ao làng thật đáng yêu. Đêm trăng, nàng giặt áo cầu ao, chàng trên bờ
thổi sáo. Cầu ao bên này mấy nàng đi lấy nước ríu ra ríu rít, cầu ao bên
kia các cô gái tắm tiên, té nước đùa nghịch nhau rúc ra rúc rích, quá
thích chứ còn gì nữa.
Về nhà, mình lâm vào màn chào hỏi liên miên mệt bã
người, té ra M. báo trước cho cả nhà chuẩn bị đón chàng rể tương lai
(chết, bỏ mẹ thằng cu, hi hi). Mình nháy M. ra thăm ao làng, cốt để
tránh màn chào hỏi, họ hàng nhà M. đang lũ lượt kéo tới. M. kéo mình đi.
Công nhận ao làng quê M. đẹp thật, nó rộng chừng ba
sào, nằm lọt thỏm giữa bốn bờ tre xanh, chỗ ấy mà tự tình thì hết ý.
Cái ao được chia làm bốn, gọi là chia nhưng thực thì chỉ qui ước bằng
bốn cái cầu ao. Có đóng biển nơi tắm, nơi lấy nước ăn, nơi giặt giũ, nơi
cho trâu bò tắm. Mình hơi bị ngạc nhiên, nói tưởng cái ao chỉ để nuôi
cá thôi chứ, nó là cái ao tù, tắm táp giặt giũ đã ghê, lại còn trâu bò
tắm chung với người, lấy nước ăn cũng ở đây là sao, dân làng không thấy
ghê à? M. lườm mình, nói ghê cái gì, xưa nay dân làng đều dùng vậy cả,
có sao đâu. Anh không thấy người ta quy định rạch ròi thế à. Mình cười
khì khì, nói chất thải chỗ người giặt giũ, trâu bò tắm sợ không dám mò
đến chỗ lấy nước uống à? M. cười hồn nhiên, nói ao rộng thế không sao
đâu. Hi hi kinh!
Bỗng mình thấy một cái đầu nho nhỏ đen đen nổi vật
vờ nơi cầu ao lấy nước uống, giống như đầu trẻ con. Hai đứa chạy tới,
đúng là đầu trẻ con, nhìn thấy cả cái tai nó nữa. M. tái mặt hét ầm lên,
mình nhảy ùm xuống ao, cố làm Lục Vân Tiên một lần nữa. Vừa lội tới
nơi, nghe mùi thối inh, muốn ọe. Mình nhắm mắt nhắm mũi nhấc cái đầu
lên, hóa ra con mèo chết, nó chết lâu ngày phình to, lông lá rã ra từng
đám. Mình ném con mèo lên bờ, nói phải thông báo cho dân làng đừng lấy
nước ở đây nữa. M. cười hồn nhiên, nói không lấy đây thì lấy ở đâu, cả
làng có mỗi cái ao. Vừa lúc em gái M. ra lấy nước, mình hét toáng lên,
nói đừng đừng, đừng lấy nước ở đó. Con bé cười toe toét, nói tháng trước
có người tự vẫn ở đây đấy, cũng trương phình lên như con mèo kia. Nó
ngồi xuống cầu ao, thò chân khoắng nước, kì cọ chân tay cẩn thận rồi thò
thùng múc nước, gánh về, nhẹ nhàng như không.
Đó là chiều ba mươi, nhà M. làm cỗ khá to. Mình
không sao ăn được, nghĩ đến con mèo chết ở ao làng mà toát mồ hôi, cứ
đưa thức ăn vào miệng là chực nôn. Ông bà già M. ngồi kẹp lấy mình, ra
sức gắp gắp chan chan, nói ăn đi con, ăn đi con. Mỗi lần ông bà giục ăn
mình lại giật mình thon thót. Thấy mình ngồi đực như ngỗng ỉa, ông già
M. cười khà khà, nói thằng này giống tao, hồi mới về nhà vợ tao cũng
không ăn được miếng nào. Câu nói ông già thức tỉnh mình, nghĩ bụng nếu
làm rễ làng này, suốt đời ăn uống nước ao làng thì chết bỏ bu, nát một
đời trai hu hu.
Sáng mồng một mình viện cớ đơn vị triệu tập về trực
chiến rồi biến, lặn một hơi không sủi tăm, bye bye mối tình bảy ngày,
xa M. cho đến tận bây giờ. Sau này nghĩ lại thấy mình nông nổi, rất
thương M. thương thì thương nhưng mỗi lần nghĩ đến con mèo chết ở ao
làng đều rùng mình, nổi cả da gà. Sợ lắm, hi hi.
Nguyễn Quang Lập
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét