tranh hồ hữu thủ
Đứng ở nơi cỏ cao hơn núi
Giữa rừng cây, chập choạng chiều
Cỏ rối bước chân, vấp ngã
Vin cành dậy, lao xao lá
Bỗng nhiên, nhớ được một điều
*
Biết đời, dù ngã ở đâu
Thì cố đứng lên ở đó
Đứng nhờ cây, ngã vì cỏ
Nắng mưa, cùng đổ trên đầu
*
Ngước lên nhìn bóng núi cao
Giật mình, tơ non dáng cỏ
Biếc xanh trong chiều, lộng gió
Đẫm hương sương mật ngọt ngào
*
Vàng rượi, đổ nắng hoàng hôn
Giản đơn như điều có thể
Truân chuyên, ai từng rơi lệ
Đắn đo sắc cỏ, ngập hồn ...
*
Nhẹ hều sợi cỏ mỏng manh
Mọc lên đã cao hơn núi
Một mình trong chiều lầm lũi
Gió lên, trời thẳm sắc xanh ...
IX/15
Bộc bạch
Rất có thể, bên sóng đời nghiệt ngã
Ta cố tình dẫm đạp bước lên nhau
Cứ chen lấn, bẻ chồi non, cây lá
Tìm lộc ở đâu? Rối rắm, rũ nhàu
*
Sao cứ mãi nhìn đời, đầy gai góc
Kìa trời xanh, bình thản ở trên đầu
Nắng chói lung sâu, mưa trôi đèo dốc
Gian khổ qua rồi, đâu cuộc bể dâu?
*
Gặp lại nhau, bên góc đời chật hẹp
Mãnh vườn xưa, lời xin lỗi muộn màng
Cánh cổng vắng, mở toang, sao khép nép?
Bóng mờ xa, niềm ray rứt miên man
*
Dẫu đã biết, phận đời xuôi từ đó
Như cơn giông nước cạn, chảy trôi chiều
Khao khát sống, bên trời êm lặng gió
Mơ mộng ngày xưa, xuôi ngược quạnh hiu ...
*
Vẫn con sóng ru ta thời thơ dại
Như thủy triều duềnh ngược bến sông xa
Trôi ký ức, sao trôi hoài, trôi mãi
Vỡ vụn, âm thầm dấu chỉ mình ta
*
Điều ân hận đẩy đưa theo ngày tháng
Lắng tuổi đời, sao cứ cộng mang sang ?
Nghe sâu lắng, những lối mòn dĩ vãng
Sao ăn năn, bao giờ cũng muộn màng?
Phố xưa
Chiều tàn rơi, rụng bên đường
Còn đây phố cũ, gió sương vơi đầy
Chuyện ngày xưa, mắt mờ cay
Xuôi chân, lạc lối quay về chốn xưa
Chiều bến sông
Nhẹ như cánh võng bên thềm
Chiều buông xuống muộn, ngọt mềm trăng lên
Sóng xa, vỗ cửa sông, duềnh
Vắng em, chợt thấy lênh đênh bến đời
Nhẹ nhàng thôi, một vạt nắng mong manh
Trước khoảnh sân nhà em, rơi lấp lánh
Khép chặt tuổi năm mươi trong chiều nghiêng sắc lạnh
Tiếng chuông gió khua lanh canh, như trêu của để dành
Em ngoảnh mặt, nhoẻn cười dường như vội lắm
Tóc xoã lưng chừng… còn rờ rỡ óng xanh
Đường về mỗi chiều, chân lại vướng cỏ may
Sao không vá lành một đoạn tình dang dỡ?
Em tỉ mẩn gỡ từng nắm cỏ
Đã có sợi nào rơi lọt kẽ tay
Hoang mang bước, chiều nghiêng nắng cạn
Em đắn đo, nhẩm đếm dấu ngày…
Mình đã gìa thật rồi
Khi không thể làm được những điều mơ ước nữa
Chỉ lấy ước mơ này thực hiện ước mơ khác mà thôi
Chợt nhớ, chợt quên những lời đoan hứa
Khoả lấp nhịp đời bằng tiếng vọng ngày xưa…
Giận dỗi quanh co, sau một cuộc đôi hồi
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét