tranh nguyễn sơn
Ngày cuối năm
Chiều cuối năm rồi sao
Bên ngoài mưa gió giựt
Khói mù tăm lao xao
Sương rơi tàng lá mỏng
Ngày cuối năm rất lạnh
Tháng mươi hai lịch dương
Gió gào ngoài khung cửa
Mưa buồn lay bốn phương
Nắng le lói ngoài kia
Dàn tường vi nở vội
Những đóa hoa yêu kiều
Nép mình trong bóng tối
Rớt giữa ngày cuối năm
Một mình ta lạnh lẽo
Uống ly không một mình
Mà sao nghe chát đắng
Ta thả hồn phiêu du
Suốt đời nhau dài rộng
Tháng ngày qua hoang vu
Một mình ngồi uống cạn
Rượu tỉnh thức đời nhau
Nhớ hoang mang đủ thứ
Một ngày của hoang đàng
Một ngày xưa thục mạng
Tuổi xuân chừ xa lắc
Ngắm nhìn thịt xương da
Ôi thời gian khắc khoải
Bạc trên mái đầu ta
Ta uống ly rỗng không
Nhớ thương về đâu đó
Cho lòng mình thênh thang
Hốt nhiên thành cổ độ
Rút cuộc chẳng được gì
Ngoài một đời trống vắng
Cơn gió thốc người đi
Anaheim buốt lạnh
Ly vẫn rỗng không người
Còn tìm ai cuộc nhậu
Ta vẫn hoài lang thang
Trong hành trình mê mãi
Nắng rớt qua đồi tây
Hương hoàng lan thơm ngát
Còn gì cho hôm nay
Ngày cuối năm đất khách
TRẦN YÊN HÒA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét