tranh nguyễn trung
Em ngồi vá lưới trong chiều
Chiều nghiêng, nghiêng xuống vai gầy
Choàng tay em vá, tháng ngày rụng rơi
Nhặt thưa mắt, võng xuống đời
Gối nào kết nối thành đôi sau này ?
Ghim tròn nhợ, cước đầy tay
Đẩy đưa duyên nợ, đắng cay mắt đời
Nhớ biển
Sóng dạt, xô đời, nghiệt ngã
Nổi trôi, hai mặt đồng tiền
Đắm đuối, vòng tay buông thả
Thao lao, mưa đổ ngoài hiên
*
Cuốn quýt, chợ chiều bến cá
Nhòe mưa, dáng nhỏ liêu xiêu
Nặng nợ ân tình như đã ...
Vắng thuyền, bến cũng buồn hiu
*
Biển động, thuyền câu “chạy lựa”
Mịt mù, sóng bủa ngàn khơi
Lặng lẽ bếp chiều đỏ lữa
Nhớ gì ? quên tiếng cơm sôi
*
Khơi lộng, thuyền không về bến
Giông chiều, khói bếp nồng cay
Nước cạn, phơi cồn lơ đểnh
Cơm chiều, rớt đũa cầm tay
*
Hạt mưa, vỡ trên ngọn sóng
Tan chiều ảo vọng đường khơi
Nổi nhớ, theo chiều gió lộng
Mênh mông, đằm thắm dặm đời.
VIII/2015
Quên
Chiều đi êm, đổ giọt rơi
Khẻ khàng sóng vỗ, gọi mời trăng lên
Bến xưa quên sóng xa duềnh
Em quên mùa chín ngọt mềm môi nhau
Lựa chọn
Em, chênh vênh giữa đôi bờ lựa chọn
Cứ mong manh, lặng lẽ cuốn trôi đời
Rồi tiếc nuối, thẩn thờ, đôi quai nón ...
Để nữa đời qua, chống chếnh, chơi vơi
*
Được một điều, mà nhiều điều phải mất
Hay mất một điều, để được nhiều điều
Cứ đắn đo với tháng ngày tất bật
Trong cõi mưu sinh, nắng sớm, mưa chiều
*
Ánh mắt em nhìn, đâu là hạnh phúc ?
Nét hồn nhiên, sao thấp thoáng u buồn?
Dẫu đã biết, là ... đáo giang tùy khúc
Họp bạn, đêm về, lóng lánh lệ tuôn
*
Thả câu thơ buồn, chảy vào mái ngực
Thương người năm cũ, buông xuôi về đâu?
Trên bến vắng, chiều rụng rơi ký ức
Miên man trôi, bao cay đắng tình đầu
*
Năm tháng tròn đời, tuổi xuân căng mọng
Bao nhiêu năm, trong góc khuất, tình nồng
Nguyên trái tim hồng, dưới làn áo mỏng
Khát khao chiều, đằm thắm, mênh mông ...
V/2015
Từ khi thấy cho đến hiểu được sự kiện
Để chứng minh và giải quyết sự kiện
Là những hố sâu, tầng nấc cách vời
Từng cảm giác biến động, khi cái nhìn thay đổi
Để dò dẫm, trong điểm mù xã hội
Cố kết niềm tin, bước qua từng khe hở cuộc đời
Em gấp vội trang đời, tuổi bốn mươi
Gói dĩ vãng trong cái nhìn trúc trắc
Miền ký ức, đan cài thưa nhặt
Đẫm một màu trăng năm cũ trêu ngươi
Lơ đãng gió lay tấm màn trống trải
Đổ xuống thềm sương từng giọt khóc cười
Những cái anh đang có, em chưa hề cần
Những cái em cần, thiệt tình là anh chưa bao giờ có
Nên ngượng ngịu trong chiều, nhìn nắng chảy châng lâng
Muộn chiều rồi, ngồi đối diện với nhau
Anh lặng lẽ giấu cái nhìn đắm đuối
Kìa ráng đỏ phía hoàng hôn cũng đã bợt màu…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét