Có một chiều nắng hắt
Cỏ xuân thì, dưới lưng người thiếu nữ
Êm như tơ, biêng biêc sắc hoàng hôn
Bàn tay ngọc đang thật thà níu giữ
Một mùa xuân trôi, đẫm mộng ngập hồn
*
Con Bìm bịp gọi chiều, thương quá đỗi
Bóng ngày đi, nghiêng sắc nắng chiều rơi
Có một gã đang ngồi bên bó gối
Đăm đắm xa xăm, ngắm ánh mây trôi
*
Chợt nắm lấy bàn tay đương bổi hổi
Đưa môi hôn, lặng lẽ phút giao mùa
Kìa đôi mắt, dưng nhìn nhau trân trối
Có điều gì đâu, như muốn phân bua
*
Ngọn cỏ rung rung, trời không quẩn gió
Đôi môi người đang khe khẽ đắn đo
Lời chưa nói mà dường như buông bỏ
Dùng dằng rơi, tím thẫm một hẹn hò
*
Vạt cỏ mềm, in dấu chiều nắng hắt
Khoảng không gian mờ, nắm bắt trong tay
Run run hờ, chếnh choáng say
Đường trăm ngã, mộng vun đầy mắt ai
Điều gì?
Anh tiếc nuối và em nuối tiếc
Ngày tháng trôi, quá mộng chiều mưa
Nắng tháng sáu, cỏ non xanh biếc
Cỏ bây giờ hay cỏ ngày xưa ?
*
Ta xa nhau, lý do gì đó
Trong một chiều xanh đẩm ước mơ
Con đường quen, ngập tràn nắng đổ
Cứ ngập ngừng, rối bước, qua bờ ...
*
Em đã yêu người con trai khác
Rất dịu dàng ... nhiều mặt hơn anh
Không bồng bột, long đong, phiêu dạt
Vậy điều gì ? Réo mộng ngày xanh ...
*
Vậy điều gì ? vô tình gặp gỡ
Cứ long lanh mắt biếc dại khờ
Trong thẳm sâu, còn gì để nhớ
Một bến tình trống vắng, bơ vơ ...
*
Anh đâu nói những lời xưa cũ
Chỉ nhìn thôi, đăm đắm nhìn thôi
Cười trong mắt, ngập ngừng ngoa dụ
Em bước qua, lưỡng lự dặm bồi ...
Em lấy chồng xứ xa
Biển đời, mênh mông quá
Hun hút chiều-khơi xa
Đường đời bao nhiêu ngã?
Vô tình, em bước qua
*
Đánh rơi tình hư ảo
Chập chờn trước ngã ba
Sao mơ hồ gượng gạo?
Chìm trong bóng nắng tà
*
Bay đi, lời khờ khạo
Lần hồi một mình ta
Sang sông kìa, chim sáo
Gọi gì ? nghe thiết tha ...
*
Em qua, còn ngoảnh lại
Bến vắng, đò quay ngang
Lục bình xuôi, vướng phải
Ngập ngừng trôi điệu đàng
*
Giờ đây ngoài tầm với
Đắm đuối và kiêu sa
Muộn rồi, ai có đợi
Ngậm ngùi xa, quê nhà ...
Trôi đâu lời hẹn cũ?
Chiếc lược ngày xưa đã gãy rồi
Trong tóc rối chiều mưa mờ tối
Như đi qua cuộc tình nông nổi
Lời hẹn nào, năm tháng buông trôi
*
Tái cung môi, tím ngắt gọi mời
Chiều năm cũ, đong đưa trước mặt
Nỗi nhớ gì? Hắt hiu quay quắc
Giọt mưa rơi, nhòe mắt em ơi ...
*
Thôi để mình anh về chốn xưa
Nơi đóng váng một thời trai trẻ
Nơi ký ức mịt mờ giằng xé
Ngúc ngoắc chiều, trong tiếng đò đưa ...
Vết hằn
Bên em, tay nắm thời gian
Oằn cong giấc mộng, sẽ sàng giọt trăng
Ngoài hiên mờ tỏ loằn ngoằng
Êm chăn gối mỏng, vết hằn tình xưa
Chiều Vũng Môn
Chiều đi, lay sóng đọng tình
Vụng Môn hoang thả rập rình tiếng đêm
Lăn tăn sóng, dậy nỗi niềm
Vỡ tan ảo vọng, buông tìm bến xưa ...
Giữa chật vật lo toan, bao chuyện đời thường
Thấy lằn ranh giữa hoang phí – tiết kiệm – thói quen bủn xỉn
Cứ nhạt nhoà dở dở ương ương
Lẫn lộn, biện minh rồi ra sức tán dương
Đậm nhạt sắc màu, nhỏ to nỗi niềm thầm kín
Ráng phân định rõ ràng, sống theo đúng thiên lương
Đêm ngúng nguẩy, một vòng tay bổi hổi
Ngắc ngứ rơi một tiếng thở dài
Trên con ngõ nhỏ loanh hoanh, góc hiên nhà mờ tối
Tiếng thì thầm, lời đoan hứa đắm say
Một khoảng lặng quanh co trong cái nhìn trân trối
Hình như có điều gì đang sắp tỏ bày…
Bóng tối ở đâu, khi nào chúng cũng giống nhau
Chỉ có ánh sáng, sắc màu là mỗi nơi, mỗi khác
Của phi nghĩa, chắc chắn là của con đường lầm lạc
Nghe báo đài, loan tin xử lý chuyện tham ô
Chuyện ở đâu, thời nào cũng có
Trọn vẹn một niềm tin, đừng suy luận hồ đồ
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét