tranh nguyễn trung
Gặp lại mùa xuân
Nước mắt hoen mi
Chưa kịp rớt
Tròn xoe
Trong vắt
Tiếng em cười
Gió xuân đến mơn man
Bất chợt
Nồng nàn xoay
Từng giọt
Rơi rơi ...
Mùa xuân theo em vội vã về
Em bóng loáng như li, như lau
Ngúng nguấy trong nắng xuân tươi mới
Quay ngoắc, điệu đà xa vời vợi
Gió xuân reo, áo váy xạc xào
*
Vội vàng buông, lấp liếm tiếng cười
Giả lả chuyện vì sao trễ hẹn
Tại, tưởng, ơ kìa! Cười lỏn lẽn
Cứ lung linh trong nắng rạng ngời
*
Lóng lánh em, hồng má tươi môi
Bên hoa lá, non tơ xanh biếc
Bổi hổi rơi, điều gì thầm tiếc
Mênh mông chiều, ngờ ngợ tình thôi
*
Ơi mùa xuân vội cuốn theo em
Vướng víu chiều, len ngời trong mắt
Sao có gì, đong đưa thưa nhặt
Lúng liếng trao, dịu ngọt trôi êm
*
Hoa cỏ xanh, ngợp biếc xuân tình
Giấu ánh mắt, dao cau, sắc lẽm
Hồn nhiên cười, nghiêng nghiêng cằm lẹm
Rớt mùa xuân thiếu nữ tươi xinh ...
Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ
Con sóng chạy, bên bờ sông ngập mặn
Cá biển vô tình, bơi lạc bến xa
Tiếng em hát, đưa chiều qua kẽ nắng
Rụt rè rơi trên áo váy nuột nà
*
Anh lang thang trên bến đời bươn bả
Thấy tiếng gió khua, trong nắng dật dờ
Lay góc phố, một đoạn tình chấp vá
Rớt bên đường, đờ đẫn một câu thơ
*
Nghe em hát, bài tình ca ngày cũ
Biết trôi xa điều may rủi, dại khờ
Còn không em? Một chuyện tình ẩn dụ
Trong nốt nhạc trầm, ngân lịm bơ vơ
*
Anh cứ đến, biết dù sao đi nữa
Còn nửa câu thơ bỏ dỡ hôm nào
Bao năm tháng cứ chần chừ lần lựa
Rớt đâu tình trong dấu nắng chênh chao
*
Em còn đó, bên góc tình dang dỡ
Cuốn quýt vội vàng, đằm thắm nhặt thưa
Dấu nỗi buồn và niềm vui, tránh trớ
Òa vỡ chiều, bùng nổ một ngày xưa ...
V/16
Thơ gửi bạn
“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn vào câu thơ mà đứng dậy”
Phùng Quán
Kẻ thất chí, thời nào cũng có
Phải con gì có cánh đều bay ?
Diều nhờ dây hay là nhờ gió
Hay là nhờ số phận: Rủi-may ?
*
Anh khoe giỏi, là đang dấu dốt
Lớn đâu làm, việc nhỏ không xong
Ngồi ăn nhậu, mà bàn: Nhà dột...
Bệnh tỵ nanh, cách nói lòng vòng
*
Có chử ký, gạch ngang để đở !
Thì tự mình làm được những gì?
Có biết đâu, mà xem hay, dỡ ...
Cả cuộc đời, mê mãi, chép ghi !
*
Tạo - Tìm - Hay là chờ cơ hội
Biết bao giờ? Tôi – đến – Chúng ta
Buông tay rồi, bạn bè, xin lỗi!
Sống, xưa sao? Giờ mới gọi là ...
*
Phá cách gì đâu, chỉ là đứt gảy
Của cơ tầng văn hóa chìm sâu
Phanh ngực áo, trong chiều, gió nhảy
Cứ hoang sơ, mới gọi lần đầu ...
*
Bât mãn, đâu là anh nhìn thấy
Mà cái anh tâm tưởng trong lòng
Sóng ở đâu? Mà xôn xao vậy?
Tự gió đùa, trời đất, mênh mông !
*
Phá ý tưởng, khó hơn xây mới
Thôi nhậu bằng sức khỏe của mình
Đừng hoang tưởng, vẽ vời, cơi nới
Cuộc đời này, nhiều chổ, rộng rinh...
*
Đâu có ai ngồi hoài một chổ
Mà lấy đó, so sánh với đầu
Có hay không – Cái quan* ... thổ mộ
Thì còn gì ? Luẫn quẩn, được đâu!
*
Ngàn ước mơ, một đời thực hiện
Bỏ cái nào mà lấy cái nào?
Cái ẩn sâu, cái đang phô diễn
Có tuổi rồi, giảm giá làm cao!
*
Cứ nhìn đi, đời vẫn ngọt ngào
Nắng vẫn nắng, dù trời mưa gió ...
Vẫn đưa mùa nam, bấc, thiết thao
Kẻ thất chí, thời nào cũng có!
____________
* Cái quan định luận: Đóng nắp quan tài mới bàn chuyện thiệt hơn
Chông chênh
Giấu lòng, đắng đót truân chuyên
Chông chênh ký ức, bỏ quên bến đời
Sợi tình níu giữ rã rời
Đường quen, lối cũ rối bời hương xưa
Chùm hoa giấy trước sân nhà em
Sao cứ nở hoài như đếm tuổi
Của cô chủ nhà, đương nhóng nhánh mùa đi
Con đường đất đỏ, bao nhiêu năm gió bụi
Chợt sáng lên, trong trẻo tiếng em cười
Cành hoa giấy đong đưa, lời nhắn gửi người ơi!
Sống cho người ta ghét, người ta thương cũng dễ
Nhưng sống cho người ta cần sẽ khó hơn nhiều
Dẫu đã biết, đó cũng chỉ là ước lệ
Sao cứ loay hoay trong nắng xế quạnh hiu
Thôi hãy cố gắng là chính mình trước đã
Vững vàng đi, trong góc cạnh đa chiều…
Ngọn gió nam non líu ríu trên đồng
Nắng cạn ngày trên những ngọn dừa chấp chới
Biết nơi đó, ai còn có đợi
Một vệt ráng hồng, chiều muộn bến sông
Chân bước mỏi, sao lòng nghe khấp khởi
Tại ngọn nam non, lồng lộng thổi trên đồng…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
(Tác giả gởi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét