tranh nguyễn trung
Cả trung đoàn nhận lệnh hành quân vùng Đổ Xá, để phá áp lực địch đang đè nặng lên khu ba biên giới Việt, Miên, Lào. Hoán được tiểu đoàn trưởng cho đi theo Bộ Chỉ Huy, không chức vụ. Chàng le te mang theo cái ba lô, có đựng mấy bộ áo quần, cái poncho, cái võng và một cây tiểu liên M.16. Thiếu úy Hoán không có một người lính dưới quyền để sai vặt, chàng đúng là một khinh binh, chỉ hơn một khinh binh là được ở bộ chỉ huy tiểu đoàn. Thế thôi. Toàn tiểu đoàn được trực thăng vận bốc, thảy xuống khu vực núi Tròn, Sơn Tịnh ba ngày nay. Vùng này là vùng xôi đậu, ban ngày của ta, ban đêm của địch.
<!>
Buổi sáng... đại đội 3 của thiếu úy Bé dẫn đến nộp cho an ninh tiểu đoàn một tù binh, báo cáo là khi đại đội nhảy trực thăng xuống, tràn vào làng, thấy một người thanh niên đang bỏ chạy. Lính đại đội bắt được và khai thác sơ qua. Người thanh niên khai là thợ hớt tóc dưới quận, nhân dịp về thăm nhà thì bị bắt, anh ta không tham dự gì, không liên quan gì đến quân du kích hay nằm vùng cả. Khai thế nhưng có ai tin? Anh được đại đội giao nộp cho ban an ninh tiểu đoàn.
Buổi tối, nhân lúc cả bộ chỉ huy tiểu đoàn đang ngủ, người tù hay người hàng binh này đã tìm cách trốn. Anh ta chạy xuống khúc suối gần đó và biến mất trong bóng đêm. Khi tiểu đoàn phát giác, cho lính lục soát và kêu pháo binh bắn nát cả một đoạn suối dài, người thanh niên vẫn biệt tăm, lính lục soát không tìm được dấu vết nào cả.
Buổi sáng ra, thiếu úy Bé nghe tin người thanh niên trốn thoát, Bé liền cho
lính đi lùng sục trong những nhà dân. Cuối cùng lính bắt khoảng hai chục người,
là đàn bà, con gái và ông già. Tất cả bị trói thúc ké và xâu chuỗi vào nhau,
dẫn lên bộ chỉ huy tiểu đoàn. Thiếu úy Bé nói với đám người, tụi mày phải bị xử
thay cho tên địch trốn thoát khi hôm. Đám người, dân hay địch, trông lê thê
lếch thếch, mặt người nào người nấy xanh xao như tàu lá rũ, vì sự sợ hãi của họ
đã lên đến tột đỉnh.
Đám người đứng trên một mảnh sân, thiếu úy Bé cầm cây M.16 huơ huơ, nói:
- Mấy người phải khai ra ở đây ai là VC, như tên chạy thoát khi hôm, hắn khai là thợ hớt tóc, thế mà đã bỏ trốn, thì chính thị nó là VC rồi. Nếu không khai các người sẽ bị bắn tất cả.
Đám người bị bắt trói từng xâu nhốn nháo, đôi mắt người nào cũng lạc thần.
Không ai lên tiếng, thiếu úy Bé lựa ra một một người đàn ông cho đứng riêng,
hỏi:
- Ông có biết trong đám này ai là du kích, là cán bộ VC nằm vùng không?
Người đàn ông run rẫy, mặt mày tái xanh, lắp bắp nói:
- Dạ, thưa ông, tui không biết.
Thiếu úy Bé bóp cò, người đàn ông gục xuống, máu từ ngực phun ra, thân ông lật
bật, rồi quỵ xuống, nằm im. Đám người kia, nhất là đàn bà, con gái, sợ quá la
thất thanh, nháo nhào, tha cho chúng tôi đi thiếu úy ơi, chúng tôi là dân đâu
có biết gì.
Thiếu úy Bé tiếp tục:
- Khai ra đi, ai, ai trong đám này là du kích, cán bộ. Không thì tôi sẽ tiếp tục bắn.
Lúc đó, tiểu đoàn trưởng Hoành, đang ở trong lô cốt bộ chỉ huy, nghe tiếng súng nổ, vội chạy ra hiện trường, thấy cảnh trên, tiểu đoàn trưởng Hoành kêu lớn:
- Thôi đi thiếu úy Bé, để đó tôi xử cho. Đừng bắn nữa.
Đại úy Hoành cho lính dẫn đoàn người vào một căn nhà bỏ hoang, nhốt ở đó. Và
Hoán được tiểu đoàn trưởng ra lệnh chôn cất người đàn ông bị bắn.
Hoán nhờ lính xin hai chiếc chiếu của dân, bó xác người đàn ông lại, rồi đào
một cái hố, đặt xác người đàn ông xuống. Anh tự nhiên thấy mình bất lực trước
chiến tranh. Rồi anh nhờ lính xuống khu dân cư mua một thẻ hương, đôi đèn cầy,
thắp trên ngôi mộ vừa lấp đất. Ngôi mộ trơ khốc, không có một bản tên, không có
một người thân đưa tiễn, cái chết thật dễ như một con chó, (thua con chó) không
hơn không kém.
Còn đám đàn bà, con gái, đâu mười người, tuổi khoảng hai mươi đến ba mươi. Nhìn nét mặt sợ hãi của họ mà tội nghiệp. Gương mặt họ thất thần, như một cành lá rủ.
Sau đó, tiểu đoàn tiếp tục
hành quân, đóng tại một căn cứ có tên là Vạn Kiếp.
Một đêm khuya khoảng 1 giờ, tiểu đoàn bị lực lượng địch đánh đặc công. Căn hầm
của thiếu úy Bé bị ném beta, một loại chất nổ có sức công phá mạnh, làm tung
lên, thiếu úy Bé chết tại chỗ, không toàn thây.
Hai tuần sau, tiểu đoàn về đóng quân ở căn cứ Hoàng Oanh. Hoán lại gặp lại
những người đàn bà, con gái ấy, độ năm, sáu người anh còn nhớ mặt. Ban 2 tiểu
đoàn giam họ trong một căn hầm rộng. Buổi chiều gần tối, trung úy Trung, trưởng
ban 2, qua hầm Hoán trú, rủ Hoán, có em ngon, thiếu úy có thích không, tôi
khao. Trung úy Trung vừa nói, vừa chỉ xuống căn hầm.
Hoán lắc đầu.
Trần Yên Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét