Thứ Năm, 4 tháng 4, 2024

NGÀY TAO NGỘ - Nguyễn Vũ Sinh

 955. Tranh ...

 tranh đinh trường chinh
 
 
NGÀY TAO NGỘ 

Mưa lâm thâm buồn lắm người ơi
Triệu giọt tuôn rơi mái hiên đời
Nào ai thấu cảm lời mưa nói
Mơ hồ cứ ngỡ lệ đang rơi.

Khi hạ sang nắng cháy đỏ màu
Con dế ẩn mình nấp hang sâu
Loài giun giãy giụa trong lòng đất
Lửa rực thiêu rang chẳng trồi đầu.

Nắng mưa cách trở nẻo quan san  
Mùa đông hoa tuyết phủ ngập tràn 
Hai phương mưa nắng dường như lạ
Có bằng nắng ấm đỏ chói chang.

Đường quê vẫn rợp nắng hanh vàng 
Ban mai trời dọi ánh huyền quang
Bao người khao khát ngày tao ngộ
Từ dạo phân ly biệt dặm ngàn.

Lòng bùi ngùi từ thuở ly tan
Trùng dương thăm thẳm buổi lên đàng
Đời tha hương nặng tình cố xứ 
Thương nhớ dòng sông bến đò làng.
 
(Diên Khánh-24-3-2024)
 
 
BỤI ĐỎ 

Con đường quen nhuộm đầy bụi đỏ
Trời mù sương hơi lạnh tràn về
Đất bazan phả mùi trong gió
Phố phường ngan ngát hương cà phê.

Mỗi góc phố xứ Buồn Muôn Thuở (*)
Áo trâydi hòa áo học trò 
Màu trắng, sắc xanh pha bụi đỏ
Trời Ban Mê chợt hóa thành thơ.

Người xa quê nặng tình xứ sở
Nhớ phố quen qua những con đường 
Tạm nương trú khi về đây ở 
Vì nơi đâu cũng đất quê hương.

Ánh hỏa châu đêm soi mắt đỏ
Dõi làng quê đùn lớp mây mù
Nhớ những người thân khi từ giã
Mai ta về Thành phố Pleiku.

Qua đèo Chư Pao xào xạc lá
Vượt đường xa về phố Kontum
Trời Tây nguyên thân quen đâu lạ
Đong đầy bao kỷ niệm vui buồn.

(*)Trước năm 75 thường gọi vui Thành phố Buôn Ma Thuột là Buồn Muôn Thuở.

 
VỀ MIỀN YÊN Ả 

Ta sẽ dìu em đi vào miền nhớ 
Có hoa thơm cỏ lá trái xuân thì
Sớt chia nhau đong đầy từng hơi thở
Ngón tay ngà em nở đóa lưu ly.

Anh bây giờ tựa như cánh thiên di
Bay xoải cánh trên vùng trời khói lửa
Đêm cúi mặt dâng đầy bao nỗi nhớ
Mắt mẹ ta giờ lệ có hoen mờ.

Sợi nắng còn đan màu áo ngây thơ
Nơi sân trường hàng cây bàng, cây phượng
Ngày tháng cũ chỉ còn trong tâm tưởng  
Nhớ xiết bao màu nắng lụa sân trường.

Ta sẽ về dù tóc điểm gió sương 
Vai áo bạc lem bụi trần nhếch nhác 
Ngồi bên sông quê thầm nghêu ngao hát 
Nhìn thời gian như nước vỗ chân cầu.

Dòng đời mơ hồ thoáng bóng vó câu
Cởi giũ bụi đường xa phơi tấm áo
Trút xuống dòng sông trôi bao phiền não
Về hiên nhà xưa ta xin tựa mái đầu.


 Nguyễn Vũ Sinh
(Tác giả gởi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét